

Tắm cho con gái, cha vô tình hỏi một câu, bất ngờ biết được bí mật giấu kín bấy lâu
Muốn thành công và giàu có, đừng bỏ qua lời khuyên đắt giá này của Donald Trump
Đã mơ thì mơ hẳn tới những vì sao, nhưng hãy để đôi chân trụ vững dưới mặt đất
Đừng cố tỏ ra hạnh phúc, cứ sống thật với bản thân rồi hạnh phúc sẽ đến
Sự khác nhau giữa bức thư gửi mẹ của người... tử tù và của CEO
Hệ lụy từ việc du nhập tùy tiện, thiếu văn hóa các lễ hội nước ngoài
Gà con hỏi: ‘Sao ngày nào mẹ cũng phải đẻ trứng?’, gà mẹ trả lời thật là hay…
Nghiên cứu chứng minh: Càng học cao, lắm tiền thì cuộc sống càng ít hạnh phúc
Đây là lý do tại sao bạn không nên tranh cãi khi đang tức giận
"Đừng ví em là biển" – khi phái đẹp chọn về mình điều nhỏ nhoi
Bức thư ông bố gửi con gái và bài học cuộc đời "Không ai nợ con điều gì cả"
Bạn có dám khóa Facebook 1 năm để đổi lấy 5 điều tuyệt vời này không?
Bản chất vi diệu của lời khen: Có thể người ta khen là để dò xét, cảnh cáo bạn đấy nhé!
Đời người ai cũng có 4 giai đoạn khắc nghiệt nhất, nhưng không phải ai cũng toàn vẹn trải qua.
Đừng cảm thấy tồi tệ thay tôi, khi tôi làm gì đó chỉ một mình!
Sự thật khắc nghiệt của cuộc sống mà chúng ta đừng cố ... tự lừa mình!
Ngày xưa người ta gọi một người giàu có là phú ông (ông giàu). Còn trọc phú – hiểu nôm na là giàu có nhưng dốt nát và bẩn thỉu.
Thời buổi toàn cầu hóa đã tạo ra nhiều cơ hội để kiếm tiền. Do đó ngày càng nhiều thêm những người giàu trong xã hội. Những người giàu này được người đời gán cho cái mác “đại gia”. Thực tế cho thấy có sự nhầm lẫn giữa đại gia và trọc phú.
Từ hai bàn tay trắng trở thành người giàu đã khó, từ người giàu trở thành đại gia còn khó hơn. Để xứng đáng và mãi mãi là đại gia còn khó hơn rất nhiều. Có rất nhiều tỷ phú đi lên từ hai bàn tay trắng bằng sức lao động sáng tạo của bản thân. Họ không quên những năm tháng khó khăn của mình. Họ không bị đồng tiền làm cho lóa mắt nên họ hiểu nỗi đau của người nghèo.
Ngoài những hoạt động từ thiện cao đẹp, họ còn sống rất giản dị, gần gũi với người nghèo. Họ không bao giờ mang sự giàu có của bản thân ra để khủng bố người nghèo. Những người như vậy thật đáng kính trọng và xứng đáng là các đại gia.
Một số người quyết làm giàu bằng mọi giá, mọi thủ đoạn xảo quyệt. Thậm chí ăn cướp để trở nên giàu có, để được gọi là đại gia. Khi đã giàu, họ bắt đầu phô trương sự giàu có của mình với người nghèo xung quanh. Họ tưởng rằng người nghèo bị lóa mắt trước sự giàu có của họ mà không biết họ trở nên giàu có bằng cách nào. Họ mang những chiếc siêu xe, tổ chức những đám cưới siêu sang chi phí tới vài chục tỷ để khoe mẽ với người dân ngay nơi họ đã sinh ra.
Họ coi những cô gái con nhà nghèo chỉ là món đồ chơi, họ tự cho mình cái quyền được phán xét nhân phẩm người con gái đó. Những người này chỉ đáng gọi là “trọc phú thời hiện đại”. Và với bản chất như vậy thì những người theo “trường phái” này có thể trở thành kẻ trắng tay bất cứ lúc nào. Đó là luật nhân quả không cần bàn cãi.
Giữa đại gia và trọc phú chỉ cách nhau gang tấc. Nếu một đại gia để mất lương tâm, thậm chí chỉ cần mội lời nói, một cử chỉ lạc hướng là lập tức trở thành trọc phú. Là một đại gia đích thực, ông ta có thể chi một món tiền rất lớn vào những việc có ích cho xã hội và mang lại lợi nhuận lâu dài cho ông ta. Còn một trọc phú thì có thể vung vãi một số tiền rất lớn vào những việc vô bổ nhằm gây thanh thế, tạo áp lực với đối tác hoặc để che đậy qua khứ nghèo khó trước đây. Và dĩ nhiên,những người này không thèm đếm xỉa đến người nghèo xung quanh.
Như vậy, không phải cứ thật giàu có là được người ta nể phục, kính trọng và gọi là đại gia. Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Một đại gia đích thực phải là một người giàu có cả về vật chất là tình người, tình đồng loại. Dù họ có khánh kiệt tài sản vì các hoạt động từ thiện thì họ vẫn là đại gia trong con mắt xã hội.