Đừng cảm thấy tồi tệ thay tôi, khi tôi làm gì đó chỉ một mình! Suy ngẫm
Vào một ngày, khi tôi chia sẻ kế hoạch du lịch tới Lyon với một nhóm bạn của tôi, thì người bạn của tôi tỏ ra khá hào hứng. Nhưng cô ấy cũng nhấn mạnh: “Tôi phải tìm một ai đó để đi cùng. Tôi sẽ không đi du lịch ở đó một mình đâu. Cũng chẳng ai muốn làm điều đó cả”.
Tuyên bố này gần như đã bắt đầu một chuỗi tư tưởng mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần trước đây:
Tại sao phần đông mọi người đều không thích thú với việc làm điều gì đó một mình?
Tôi có thể hiểu nguồn gốc của suy nghĩ này là xoay quanh vấn đề “chúng ta”. Đúng, chúng ta, là con người, là những sinh vật tồn tại trên xã hội này. Khi mà chúng ta luôn muốn chia sẻ các trải nghiệm của mình với những người khác. Giao tiếp và trò chuyện làm nên những mối quan hệ bạn bè, và giúp cho mỗi người được phát triển.
Tuy nhiên, điều khiến tôi thắc mắc là: tại sao các ý tưởng muốn làm điều gì đó một mình của ai đó lại luôn trở nên rất kỳ lạ trong mắt nhiều người? Chắc chắn, bởi với chuẩn mực xã hội hiện tại thì các hoạt động như đi ăn ngoài hoặc ra rạp xem một bộ phim được xem là hoạt động mà chúng ta nên làm cùng người khác chứ không phải để dành làm một mình.
Đó dường như là thứ chuẩn mực rất quen thuộc mà bạn có thể nhìn thấy mỗi ngày, mỗi giờ, từ mỗi người xung quanh. Bởi thế mà vô hình chung nó được coi là tiêu chuẩn của hành vi và xu hướng của đại đa số chúng ta, dẫn đến việc chúng ta luôn cố tìm kiếm một ai đó để rủ rê họ đi cùng, mặc dù công cuộc ấy có thể chẳng vui vẻ gì cho cam. Trong khi đó, khi bạn nhìn thấy một người ra ngoài và trở về nhà một mình không đồng nghĩa với việc anh ấy hoặc cô ấy đang cô đơn, hoặc không có bạn bè.
Quan trọng hơn, tôi nghĩ rằng chúng ta hoàn toàn có quyền đơn giản hóa mọi thứ khi mà chúng ta không có tâm trạng để chia sẻ vài khoảnh khắc trong ngày cho một người nào đó, hoặc cả xã hội nói chung.
Khi được hỏi, đa số mọi người đều cho rằng họ cũng có khoảng thời gian dành cho bản thân mình. Và đó chính là thời gian mà họ ru rú ở trong nhà, vào ngày nghỉ cuối tuần, nằm dài trên sofa xem Netflix và thưởng thức bánh pizza…
Tại sao làm những điều đó một mình chấp nhận được, còn việc đi ra ngoài và làm một việc gì khác dưới sự chứng kiến của mọi người xung quanh thì không? Ăn trưa một mình tại một quán cà phê hoặc nằm dài trên bãi biển cũng hấp dẫn không kém mà, đúng không?
Bạn thân mến, thời gian mà bạn dành cho bản thân mình là khoảng thời gian cần thiết cho những suy nghĩ từ sâu trong tâm trí, để bạn có thể thưởng thức hoặc cảm nhận mọi thứ trong một thế giới khác yên tĩnh hơn, phẳng lặng hơn.
Khi một mình, chúng ta sẽ có cơ hội để suy nghĩ về các vấn đề mà chúng ta đang thật sự quan tâm. Hoặc chỉ đơn giản là đề cao giá trị của những phút giây trôi qua ở thời điểm hiện tại.
Tôi cho rằng đó là một lời giải thích cho lý do tại sao những người biết cách hưởng thụ khoảng thời gian cho riêng mình không đáng để nhận về một sự kỳ thị từ xã hội. Chúng ta thường có xu hướng áp đặt khuynh hướng của mình vào người khác, đặc biệt là trong các tình huống chúng ta xem là tiêu cực. Và tôi thấy rằng những người có ác cảm lớn nhất đối với việc dành thời gian để một mình là những người luôn lo sợ và cố gắng né tránh sự cô đơn…
Làm điều gì đó một mình là một trong những điều tốt nhất cho tâm hồn bạn.
Đó là một trong những thú vui lớn nhất mà tôi tìm thấy khi làm việc gì đó một mình. Ít nhất là bạn sẽ có sự tự do để hoạt động theo lịch trình của riêng bạn. Quyền tự do này là lý do tại sao tôi thích mua sắm solo và đánh giá cao việc đi du lịch một mình hơn rất nhiều.
Ừm, đi du lịch một mình? Có cô độc hay không ư? Vâng, có chứ. Thật tuyệt vời khi có thể du lịch và tận hưởng những khoảnh khắc lịch sử, văn hóa nghệ thuật,… với một ai đó. Tôi chắc chắn là mình mong muốn việc có một người bạn đi cùng tôi tại thời điểm đó; nhìn thấy những gì tôi nhìn, ăn những gì tôi ăn, thảo luận về chuyến đi của chúng tôi. Thật tuyệt khi có một người nào đó cùng bạn chia sẻ khoảnh khắc mà không dễ dàng để lặp lại một lần nào khác nữa. Nhưng nếu không có một ai phù hợp, thì việc đi du lịch một mình vẫn cứ là không-sao-hết!
Những gì mà tôi nói ở trên chỉ để cho bạn thấy rằng tất cả điều đó không thể cản trở việc tôi quyết tâm làm những gì tôi muốn. Và cả bạn cũng vậy! Nếu bạn thực sự muốn làm điều gì đó một mình, tại sao lại nghĩ nó là một điều đáng xấu hổ? Còn nếu không, một khi bạn cố chấp tìm một người đồng hành, bạn có chắc là sẽ tìm được đúng người để chia sẻ những trải nghiệm của mình chăng? Rồi sẽ có những lúc bạn nhận ra rằng, đối với việc tìm sai người, thì thà đừng tìm để tự làm một mình còn tốt hơn!
Đương nhiên mục đích của bài viết không dùng để đả kích những người không thích ở một mình, hoặc tuyên bố rằng những người như vậy không biết cách tận hưởng cuộc sống trọn vẹn. Bởi mỗi người đều có cho riêng mình một sự lựa chọn. Nhưng sự hài lòng cuối cùng nằm trong bản chất của một hoạt động. Và nếu đó là những gì bạn đang thực sự hướng tới, thì hãy cứ làm đi! Đối với tất cả những người mà bạn nghĩ là họ đánh giá bạn… thì cứ để họ vô tư làm việc họ thích, bạn cũng chỉ vô tư làm việc mà bạn cần, chẳng có bất cứ vấn đề nào lớn lao cả!
Ít nhất thì bạn cũng có thể tự hào rằng: Những người biết cách sử dụng khoảng thời gian một mình là những người có khả năng tự nhận thức tình huống, có mức độ tự tin nhất định và khả năng sáng tạo cao.