Gửi những người đã trưởng thành Suy ngẫm
Khi còn nhỏ, có lẽ ai cũng từng ít nhất một lần ước mơ được làm người lớn. Người lớn không phải đi học, không cần làm bài về nhà, không lo lắng những bài kiểm tra trên lớp, và cũng không phải nghe lời bố mẹ. Thế còn bây giờ, có khi nào bạn ước mơ được quay trở lại làm con nít, vô tư chẳng cần suy nghĩ gì? Tôi đã từng luôn muốn được lớn lên, được thoát khỏi vòng tay bố mẹ, được thoải mái quyết định cuộc sống của riêng mình. Cho đến khi tôi hiểu, à thì ra, cuộc sống của người lớn là như vậy.
Là sáu rưỡi chiều vẫn cắm mặt ở văn phòng, biết mẹ đợi cơm mà chẳng thể về. Có những hôm 7h tối sếp báo họp bất chợt, vội nhắn tin cho mẹ “Con về muộn, mẹ đừng đợi cơm con nhé”. Nhận được tin nhắn trả lời: “Vậy hả con”, mà thấy thương bữa cơm chiều nào mẹ cũng lụi hụi nấu. Thỉnh thoảng, mẹ hay thở dài: “Con chẳng có thời gian cho mẹ”. Tự nhiên, tôi thấy ghét công việc ghê gớm, gía như mỗi ngày có thêm một tiếng, để dành trọn thời gian cho người mình yêu thương.
Là đi làm bị mắng oan cũng phải chịu, nhiều lúc ức phát khóc, thấy cuộc sống sao bất công quá, vậy mà cũng phải cắn răng chịu, vì đâu phải ai cũng yêu thương mình như bạn bè và người thân của mình đâu. Họ chỉ là người dưng, mà người dưng thì đâu cần thương nhau đâu.
Là những tối cuối tuần, 9h mới phóng xe từ văn phòng về, tự nhiên thấy tủi thân, lại tự dặn lòng, ai cũng có những nỗi lo riêng, nên đừng có kêu ca, bố mẹ cũng đủ nỗi lo rồi. Thế là tự dưng nước mắt lại ứa ra, chẳng hiểu vì mệt quá hay vì những suy nghĩ mông lung nữa.
Là những ngày hoang mang, cứ tự hỏi rốt cuộc chính tôi đang làm gì với tuổi trẻ của mình thế này, tôi có đang quyết định đúng đắn không, cần cố gắng bao nhiêu nữa mới đủ?
Tôi vẫn nhớ, sinh nhật 3 năm trước, tôi đang thất tình. Chia tay mối tình mà tôi đã yêu rất thật lòng. Năm đó tôi không đi đâu, cũng không tụ tập bạn bè. Và tôi khóc. Vẫn có lời chúc của bạn bè và gia đình, nhưng vẫn cảm thấy mọi thứ thật tệ hại. Sinh nhật năm sau đó, tôi yêu người yêu hiện tại, biết năm trước tôi buồn và cô đơn, nên bạn ấy đã tổ chức cho tôi một sinh nhật ấm áp và lãng mạn. Nhưng năm đó, người thân trong gia đình tôi bị ốm nặng, mọi thứ xung quanh rất căng thẳng và mệt mỏi, nên tôi cũng vẫn thấy buồn buồn. Hình như càng lớn càng mất đi cảm giác háo hức đón sinh nhật, vì càng thêm nhiều nỗi lo và những nỗi sợ vô hình. Tôi sợ những dự định dang dở không thể hoàn thành, tôi sợ tôi chẳng còn nhiều thời gian bên cạnh những người thân, tôi sợ khi nghĩ đến tương lai mông lung phía trước… Những ngày thật chông chênh.
Khi càng trưởng thành, chúng ta lại có nhiều hơn những nỗi lo toan, đôi khi chúng ta buộc phải đứng giữa những lựa chọn, và đứng giữa những quyết định lớn trong cuộc đời. Và chúng ta phải quen với một thực tế rằng, trên những ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời, lại không hề có tín hiệu đèn giao thông. Chúng ta phải tự lựa chọn mà chẳng ai có thể chỉ rõ cho ta nên hay không. Bỗng nhiên thèm được bé lại, để có chuyện gì chỉ cần chạy về nhà, gọi bố ơi, mẹ ơi, là mọi việc dù to đến đâu cũng được giải quyết gọn gàng.
Có lẽ, trong chúng ta, ai cũng từng có những ngày chông chênh như thế. Nhưng rồi vẫn phải tiếp tục sống, vấp ngã và đứng dậy, và có lẽ, phải đi qua hết những ngày như thế, chúng ta mới thực sự trưởng thành, bạn nhỉ?
Diệu Linh.