Tin hot

Bài luận về chiếc áo ngực được tuyển vào ĐH Harvard của nữ sinh gốc Việt Suy ngẫm

Trước câu hỏi về những bài luận đặc biệt nộp vào Harvard trên trang hỏi đáp Quora, bài luận về chiếc áo ngực của Tô Mỹ Ngọc nhận được sự quan tâm của nhiều thành viên khác.

Tô Mỹ Ngọc sinh ra ở Long An (Việt Nam) và lớn lên ở Atlanta (tiểu bang Georgia - Mỹ). Mỹ Ngọc đã trúng tuyển ngành Tâm lý học của ĐH Harvard.

Mỹ Ngọc đã chia sẻ câu chuyện về bài luận giúp cô vào ngôi trường danh tiếng nhất thế giới. Không phải những chủ đề cao siêu, bài luận là cảm giác và suy nghĩ của Ngọc từ lần đầu tiên mặc áo ngực cho đến khi phải thay nhiều loại áo ngực cỡ lớn hơn: “Khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy”.

Ngọc chia sẻ: “Tôi nộp đơn vào Harvard như một trò đùa. Đây là ngôi trường cuối cùng được thêm vào danh sách các trường tôi lựa chọn, và tôi chỉ làm vậy vì thủ tục giấy tờ khá đơn giản.

Bởi tôi nghĩ mình sẽ được nhận, tôi không bận tâm đến việc cố gây ấn tượng với bất cứ ai và chỉ viết về những gì khiến tôi hạnh phúc. Trong trường hợp này là những chiếc áo ngực và những vì sao. Trên bức thư chấp nhận chính thức gửi qua đường bưu điện, đại diện Văn phòng tuyển sinh ĐH Harvard đã viết rằng: “Tôi thực sự hứng thú với bài luận về áo ngực của em!”.

Cô gái gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Long An,

hiện đang theo học ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard.

Nguồn cảm hứng này thực chất xuất phát từ một câu hỏi bổ sung của ĐH Chicago - trường đã yêu cầu một bài luận 500 từ về một thứ quần áo thực sự quan trọng đối với tôi. Tôi đã dùng lại nó cho bài luận phụ vào trường Harvard, và nó ở ngay dưới đây, nếu bạn muốn đọc:

"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình mặc áo ngực. Khi ấy tôi học lớp 5, tôi vừa từ trường về thì mẹ đưa cho tôi một miếng vải màu trắng để mặc bên trong áo sơ mi.

“Bây giờ con đã là một cô gái lớn”, mẹ nói. “Con cần phải mặc cái này”. Và từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi.

Cũng cùng năm ấy, tôi được dạy rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ chết. Và khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy.

Tôi đã có chiếc áo ngực đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, và chiếc thứ tư của tôi là chiếc áo dành cho một người phụ nữ trưởng thành, loại mà mẹ vẫn thường mặc.

Với mỗi chiếc áo mới, tôi lại loại đi những chiếc áo cũ. Và ở góc sâu nào đó trong tủ quần áo tối tăm của tôi, có một đống những chiếc áo ngực cũ - những sợi vải đã sờn bị bỏ rơi. Trước đây, chúng từng rất rực rỡ khi còn là món đồ hữu dụng; nhưng rồi dần phai mờ khi trở thành những thứ đồ cũ thừa thãi của quá khứ. Chúng tồn tại ở một góc nhỏ của vũ trụ này, và đóng bụi ở đó như những vì sao đã chết - không sự sống, không còn ánh sáng rực rỡ.

Với mỗi chiếc áo mới, tôi cảm thấy bàn tay tàn nhẫn của sự đổi thay đẩy tôi xa hơn vào một con đường mà tôi không thể quay lại. Những chiếc áo ngực mới ấy không còn có sự giản đơn như những chiếc đầu tiên nữa; chúng có thêm thật nhiều những nếp gấp, những mũi khâu, những diềm xếp và hoa văn; và cứ như thể, chúng được tạo ra để chống lại sự phức tạp, rắc rối đang lớn dần trong trách nhiệm của tôi vậy.

Đôi lúc, khi tôi cảm thấy cơ thể mình quá lớn cho chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể, cũng không muốn mua một chiếc áo mới, bởi ý nghĩa tiềm ẩn sau mỗi lần đổi thay ấy - nếu có mỗi chiếc áo mới đồng nghĩa với cái chết của một vì sao… Vậy thì thế giới của người lớn đối với tôi cũng chẳng khác gì đêm đen kéo dài mãi mãi.

Tôi đã cố để không giết chết thêm bất kì ngôi sao nào khác, nhưng sự kháng cự của tôi vẫn chưa đủ, và rồi tôi tìm thấy bản thân mình tiếp tục chất thêm một lớp áo, rồi lại lớp nữa, hết lớp áo này tới lớp khác vào chồng áo ngực cũ cứ lớn không ngừng trong tủ. Với ý nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh tủ quần áo ấ

Nhưng, tôi đã được cứu rỗi.

Tôi đã học được rằng, cuộc sống này không đi theo một đường thẳng tuyến tính, mà theo một vòng tuần hoàn. Những vì sao mới có thể đã được sinh ra từ những tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đen của cái chết lại được đong đầy ánh sáng của sự sống.

Vì vậy, những điều mới được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một hình thù, một hình thức khác để phù hợp với hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới không có nghĩa là tôi đang vứt bỏ đi con người cũ của mình, mà là đang định hướng lại bản thân để thích ứng với những sự thay đổi”.

“Sự thay đổi, dù nghe thật to lớn và áp lực, thực chất cũng chỉ là một điều tự nhiên – như chồng áo ngực của tôi rồi cũng lớn dần. Dù thật khó để chấp nhận sự tồn tại của những chiếc áo ngực ấy trong cuộc sống của mình, tôi nhận ra mình cũng không thể sống thiếu chúng.

Bởi, khi chúng ta lớn lên hay già đi, mọi thứ dường như càng dễ dàng thay đổi, và chẳng có gì đáng tin cậy hơn một chiếc áo ngực, cho chúng ta sự hỗ trợ, sự giúp đỡ cần thiết từ sâu thẳm bên trong, để chúng ta có thể vững vàng nắm lấy cuộc sống này", Ngọc viết lời kết trong bài luận.

Tin tức liên quan

Gian nan hoạn nạn mới biết được lòng người
Tắm cho con gái, cha vô tình hỏi một câu, bất ngờ biết được bí mật giấu kín bấy lâu
Muốn thành công và giàu có, đừng bỏ qua lời khuyên đắt giá này của Donald Trump 
Đã mơ thì mơ hẳn tới những vì sao, nhưng hãy để đôi chân trụ vững dưới mặt đất
Một phút bạn làm được gì?
Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời
Nghịch lý không thể ngược đời hơn của Người Việt.
Google
Đừng cố tỏ ra hạnh phúc, cứ sống thật với bản thân rồi hạnh phúc sẽ đến
Bao giờ chúng ta ngừng kiếm tiền và biết cách hưởng thụ?
Những tháng ngày tốt đẹp của nhân loại không còn nhiều.
Làm người Việt Nam
Thống kê lực lượng đi làm và ăn bám ở Việt Nam
Phẩm giá con người trong truyền thông đại chúng
Sự nguy hiểm của một trào lưu
Sự khác nhau giữa bức thư gửi mẹ của người... tử tù và của CEO
Hệ lụy từ việc du nhập tùy tiện, thiếu văn hóa các lễ hội nước ngoài
Từ
Im lặng – Sức mạnh của kẻ thông minh hay sự lạnh lùng?
Gà con hỏi: ‘Sao ngày nào mẹ cũng phải đẻ trứng?’, gà mẹ trả lời thật là hay…
Tư duy tích cực - nguồn năng lượng tự nhiên vô giá
Nghiên cứu chứng minh: Càng học cao, lắm tiền thì cuộc sống càng ít hạnh phúc
Thôi kệ
Đừng hờ hững với đời như bọt bể
Đây là lý do tại sao bạn không nên tranh cãi khi đang tức giận
Đẹp và cái đẹp cần vinh danh!
Phạm phải 4 sai lầm này, tiền bạc sẽ mãi mãi rời xa bạn
Bức thư ông bố gửi con gái và bài học cuộc đời
Bố mẹ còn nghiện facebook bảo sao trẻ không sống ảo
Vì sao người Nhật lại thích xin lỗi?
Cái tôi – điều nghiệt ngã nhất của kiếp nhân sinh?
Những suy nghĩ của tôi về tiền và sự giàu có
Chỉ suy nghĩ nhị nguyên sẽ chẳng tiến lên được
Tại sao “giàu thì nó ghét”???
Vì cái Tôi vẫn còn hiện hữu nên không thể sống lặng lẽ
Bạn có dám khóa Facebook 1 năm để đổi lấy 5 điều tuyệt vời này không?
Tấm lòng thoáng đãng thì tiền đồ rộng mở
Năm mới suy nghĩ về hai chữ Phúc và Đức
Năm mới, mong gì? làm gì?
Đầu độc tổ tiên,
Bản chất vi diệu của lời khen: Có thể người ta khen là để dò xét, cảnh cáo bạn đấy nhé!
Đời người ai cũng có 4 giai đoạn khắc nghiệt nhất, nhưng không phải ai cũng toàn vẹn trải qua.
Người tâm lượng hẹp hòi thì cuộc sống khó suôn sẻ
Dừng lại đi những tâm hồn méo mó!
Đừng cảm thấy tồi tệ thay tôi, khi tôi làm gì đó chỉ một mình!
Biết tôn trọng người khác là một loại mỹ đức
Sự thật khắc nghiệt của cuộc sống mà chúng ta đừng cố ... tự lừa mình!
Tri ân thầy tôi đã dạy tôi sống đẹp
3 việc tuyệt đối không nên giúp người khác
hotline
0917123113
chat Facebook
zalo