Bạn đã thật sự một lần được sống đúng nghĩa hay chưa? Suy ngẫm
Những tháng ngày mông lung vô định của bạn sẽ lặng lẽ trôi qua mà bạn không để ý, cho đến lúc bạn nhìn sau lưng, nhìn ngang, nhìn trước mắt, bạn thấy rằng phần thời gian đẹp nhất của cuộc đời đã lãng phí mất rồi…
Một ngày nào đó bạn nhận ra, nước mắt mình cứ vô thức rơi mỗi ngày, blog riêng tư hay nhật kí trên điện thoại của bạn lúc nào cũng nặng trĩu những u uất muộn phiền. Bạn hãy tự hỏi, bạn là ai và bạn có thực sống một tuổi trẻ ý nghĩa với những điều mình thích? Bạn có đang yêu đúng người không? Hoặc người mà bạn từng chọn để gửi gắm cuộc đời, có còn đem lại cho bạn sự bình an và hi vọng?
Những tháng ngày mông lung vô định của bạn sẽ lặng lẽ trôi qua mà bạn không để ý, cho đến lúc bạn nhìn sau lưng, nhìn ngang, nhìn trước mắt, bạn thấy rằng phần thời gian đẹp nhất của cuộc đời đã lãng phí mất rồi, 1/3 cuộc đời của bạn đã biến mất và không bao giờ lấy lại được, không bao giờ – không cách nào quay lại sửa sai.
Khi nhận ra được điều ấy, bạn sẽ biết cách “ích kỉ” hơn rất nhiều. Không còn lo lắng quan tâm đến tất cả những người xung quanh, không màng tới ai nghĩ gì về mình, không thiết nghe người lớn dạy bảo, không cố kiết sống nhiều mặt để làm đẹp lòng tất cả mọi người.
Bạn chỉ quan tâm những người bạn coi trọng và họ cũng chân thành với bạn, không vồn vã hồ hởi nịnh nọt với bất cứ thành phần nào. Không vì lời nói của ai mà khóc hết nước mắt hay tuyệt vọng về bản thân.
Bạn sẽ bắt buộc phải học được cách tin yêu chính mình, có thể yêu một người thiết tha, đặt người đó lên trên những người khác, nhưng không bao giờ cho họ là tất cả của mình, không bao giờ được nghĩ, mất họ là mất hết! Tuổi trẻ cô đơn và nhầm lẫn trong tình yêu là chuyện rất bình thường.
Vạn vật vốn luôn thay đổi, chẳng có gì là mãi mãi, chẳng có gì là chắc chắn. Thứ duy nhất theo mình cả đời, là bản thân mình. Thứ duy nhất cứu rỗi mình cả đời, là sự cứng cỏi, là kiêu hãnh, là khả năng vươn mình lên mãnh liệt sau tổn thương.
Rồi bạn sẽ không còn dùng giấc mơ nuôi sống bản thân qua ngày, không tắm mình trong kiểu thất vọng về một ai đó mà ủ ê sống mãi với quá khứ, ám ảnh vì sai lầm. Bạn thực dụng hơn, sống bằng lí trí nhiều hơn tình cảm, học cách tốt cho bản thân trước khi tốt với mọi người, thi thoảng ôm lấy quá khứ khi hiện tại nhàm chán, nhưng biết buông nó ra khi tương lai gọi mình.
Bạn thấy cuộc đời vẫn chỉ là một màu xám nhàn nhạt, nhưng không trốn tránh mà sẵn sàng đối diện. Vấp ngã thì đứng dậy đi tiếp, khóc lóc xong quệt nước mắt, rửa mặt soi gương trang điểm để xinh với đời.
Người cần bạn, bạn ở lại.
Người không cần bạn, bạn đi.
Người thương bạn, bạn đối đáp chân thành.
Người làm bạn buồn, bạn nhẹ nhàng tránh né.
Người hiểu bạn, bạn biết ơn, bạn lắng nghe nếu người cần.
Tất cả những người ấy, đôi khi sẽ chỉ là một người, nhưng ở nhiều thời điểm khác nhau, mà đối đãi với bạn mỗi lúc một kiểu. Không bao giờ có người cần bạn mãi, thương bạn mãi, hiểu bạn mãi…
Thế nên bạn hiểu rồi đấy, đừng cần ai mãi, đừng thương ai mãi, không thể hiểu ai được mãi.
Những lần gặp gỡ của thế gian âu cũng chỉ là một vòng xoay, gặp rồi dịu dàng với nhau, rồi làm đau nhau, làm tổn thương nhau, dần rời xa nhau theo nhiều cách nào đó mà thôi.