Bình yên trước sóng gió cuộc đời Suy ngẫm
Vạn vật luôn ẩn chứa những điều phi thường, ẩn dưới lớp tuyết băng giá là một hạt giống – sẽ trở thành đóa hồng khi xuân sang…
Đôi khi tôi thâm trầm, kiên nhẫn, tập trung và luôn lạc vào thế giới riêng của mình, luôn đi tìm, đi tìm cái tôi đích thực trong bản thể đa ngã của mình. Tôi là một trong những con người cô đơn đi tìm lý tưởng, tôi thấy yên bình với tiểu thế giới của riêng mình. Nhưng dường như mọi nỗ lực của tôi vẫn không thoát khỏi nỗi buồn hoang hoải của sự cô đơn. Tôi vẫn trải mình trong một nỗi đơn côi vô định…
Buổi chiều vốn là thời điểm ngưng đọng của một ngày. Nó không cần cái chiều sâu như những đêm trằn trọc, cái buồn của chiều có lúc nhẹ dịu, có lúc xốn xang. Trong những lúc cô đơn thì cảnh chiều tà như muốn nuốt chửng con người trong cái không gian buồn của nội tâm. Có thể buổi sáng là hy vọng, buổi trưa là hoài nghi và buổi chiều là thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Nỗi buồn như mở ra cả một khoảng không bao la tâm sự…
Một ngày, sẽ như bao ngày khác nhưng cảnh như khác hẳn với những ngày khác. Mọi chuyện nên dìm xuống tận phím trầm, để thấy mình khác đi, để thấy mình nhón chân bước chớm học lên điều nhẫn. Thật đúng là: “Hạnh phúc thường nấp đằng sau cánh cửa mà bạn không ngờ tới”. Cuộc sống được hình thành bởi những niềm vui dung dị. Hạnh phúc được tạo nên từ những thành công nhỏ nhoi.
Càng ngày, tôi càng phát hiện rằng trong mỗi người đều tồn tại một tấm lòng nhân ái tuyệt vời. Và đó chính là lý do mà với tôi cuộc đời này thật đáng sống biết bao! Bất cứ lúc nào, xung quanh tôi cũng còn đó những tấm lòng nhân ái sẵn sàng giang tay giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình. Bất hạnh của một người nào đó sẽ tạo cơ hội cho lòng trắc ẩn và những ân cần của con người được toả sáng.
Người ta nói rằng bản chất thật của con người luôn bị che giấu. Công việc viết lách, biểu diễn nghệ thuật, mớ bòng bong không dứt mà con người nghĩ đến, tất cả đều có một điểm chung là nhu cầu đạt đến cái cốt lõi của sự “chân thực”. Niềm hy vọng tiến gần đến hay sở hữu được sự “chân thực” của con người có thể làm ai đó xúc động đến phát sốt. Viết blog đã giúp tôi gắn kết với mọi người trong một tình cảm cộng đồng rộng lớn.
Những cử chỉ giúp đỡ dù nhỏ bé vẫn có thể sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá của bao con người trên thế gian này. Mỗi chúng ta liên hệ với nhau trong cuộc đời như những ngọn sóng trong cùng một đại dương. Cách chúng ta liên hệ với người khác quyết định rất nhiều đến chất lượng cuộc sống của chúng ta. Tôi nghĩ blog là một cuốn sách, mỗi người dùng lời nói, việc làm của mình để viết, giá trị của nó không chỉ ở khuôn khổ dài, ngắn mà là ở nội dung có lành mạnh, dồi dào hay không.
Cuộc đời này chính là một đại dương rộng lớn. Đôi khi chúng ta cảm thấy như thể mình sắp bị nhấn chìm đến nơi. Dòng nước quanh ta sao quá dữ dằn, và dường như nó chỉ muốn cuốn ta về một tương lai xa tít, vô định… Ta không lúc nào thôi sợ hãi và thôi tranh đấu với những suy nghĩ giằng xé tận sâu thẳm đáy lòng. Điều đó khiến ta thường phải sống trong tâm trạng bất ổn và hoang mang cả ngày lẫn đêm với trăm ngàn nỗi sợ chưa thật sự thành hình. Ta cố gắng chiến đấu với nỗi sợ khi nhận ra mình không đạt được kỳ vọng của bản thân và gia đình.
Mỗi con người là một mảnh vụn đơn độc, tuyệt vọng đi tìm kiếm câu trả lời trên con đường gấp khúc đầy sóng gió. Nơi mọi niềm vui, niềm hạnh phúc phải nhường chỗ cho nỗi đắng cay và sầu thảm, nơi những ý nghĩ lạc quan khó khăn thoi thóp giữa một rừng những suy nghĩ tiêu cực – tôi lại tìm ra chân lý của cuộc đời rằng: “Tôi phải tin tưởng”. Tôi chỉ là một bộ phận của xã hội, là một thành phần của cuộc sống. Trí hiểu biết của tôi chỉ hạn hẹp trong một khoảng không gian nhỏ, nên tôi cần dựa vào niềm tin để sống, để vực mình dậy trong những lúc khó khăn. Chỉ cần ta giữ cho tâm hồn mình lắng đọng, ta sẽ tìm thấy khoảnh khắc bình yên ngay trong những cơn giông bão dữ dội nhất của cuộc đời.