Đôi khi thứ chúng ta đang mất dần đi không phải là tình yêu mà là sự bao dung Gia đình và tình yêu
Chiều nay, trời lại mưa tầm tã. Em vẫn nép mình dưới tấm bảng hiệu trước cổng công ty, chờ một chiếc xe chạy ngang rồi dừng lại phía trước. Sẽ có một người bước xuống và đi về phía em như thường lệ. Nhưng mãi đến khi cơn mưa đã tạnh. Phố cũng đã lên đèn. Dòng xe cộ trước mặt vẫn ngược xuôi qua lại. Tuyệt nhiên không có chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt em. Em tự mình gọi một chiếc taxi. Bác tài hỏi em đi đâu. Nếu như là thường lệ em chỉ muốn chạy nhanh về nhà, cất túi xách, thay bộ đồ rồi xuống bếp nấu cho anh một bữa cơm chiều nóng hổi với những món anh thích nhất. Hoặc hứng lên em sẽ bảo bác tài ghé vào quán mì mà hai đứa thường hay ăn. Gọi chủ quán làm hai...