Gửi những cô gái hay khóc … Gia đình và tình yêu
Khả năng của con người là hữu hạn, làm sao có thể níu kéo quá khứ như Đôrêmon đã từng làm với cỗ máy quay ngược thời gian? Thế nên, có khóc thì chuyện cũng đã lỡ. Chỉ có riêng – mỗi – mình – em chị Thuở mới lọt lòng, cách mà chúng ta đón chào cuộc đời này là cất tiếng khóc “oa… oa…” thật ngây ngô trên tay ấm iu của mẹ, trong lời dỗ ngọt ngào của bà và sự lắng lo của bố. Những giọt lệ ấy rơi trong vô thức. Nhưng khi lớn lên dần, đồng nghĩa với việc ý thức, nhận thức lẫn tiềm thức của đứa bé ngày càng hoàn thiện. Dẫu vậy, những giọt nước mắt ấy vẫn rơi… Không phải rơi trong vô thức nữa mà rơi trong nỗi vô lo, vô nghĩ. Khóc xong, ta hồn nhiên lại đưa bàn...