Tha thứ không bao giờ là đủ, nhưng thù hằn, oán hận dù chỉ một chút cũng là quá thừa Suy ngẫm
Tôi đã từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất. Tôi đã từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được mình là người có ý nghĩa trong cuộc sống này. Tôi đã từng hiểu rằng, khi biết yêu thương và gieo hy vọng cho người khác, bản thân tôi cũng sẽ cảm thấy yêu cuộc sống này hơn. Tha thứ không bao giờ là đủ, nhưng thù hằn, oán hận dù chỉ một chút cũng là quá thừa. Tôi đã từng nhận ra rằng, chữa lành những nỗi đau về tâm hồn cũng quan trọng chẳng kém gì chữa trị bệnh tật của cơ thể. Tôi đã từng nghiệm ra rằng, nếu không biết cách quan tâm đến bản thân mình, thì cũng sẽ không cách nào quan tâm...