Danh tiếng không phải nhờ mua bán hay bề ngoài, mà là nhờ sự kính phục từ những người khác Tâm và tín
Khi cha mất được ít lâu, anh bèn thu thập tiền nong đem ngay ra tỉnh, để lo lót lấy chút phẩm hàm. Mất bao công sức, anh mới lo được chút “cửu phẩm văn giai” (bậc thứ chín trong phẩm trật các quan văn). Anh lấy làm tự tôn tự trọng, bèn trở về quê cũ, áo sa, nón giứa, rõ ra dáng ông Cửu lắm, để sắp sửa ăn khao cả làng xã. Anh về nhà, thấy em đang cởi trần, xúc thóc đổ vào vựa, thì lấy làm thẹn thò mà bảo rằng: “Chú làm ăn, tôi coi hèn lắm. Sao chú không theo tôi kiếm lấy chút phẩm hàm, lại cứ đành giữ cái tiếng bạch đinh người ta chê cười ấy?” (“Bạch đinh” nghĩa là chân trắng, chỉ những người ở trong làng không có phẩm tước ngôi thứ gì). Nhà nọ có hai anh em,...