Nhớ ngày khai giảng năm xưa Suy ngẫm
Sáng mùa Thu dịu nhẹ, ánh nắng rắc vàng trên những vòm cây. Chạy xe chậm chậm để tận hưởng không khí trong lành buổi sáng. Nhìn những cô bé cậu bé học sinh tiểu học trong bộ đồng phục màu trắng tới trường trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc. Cả một bầu trời tuổi thơ ngày xưa hiện về. Niềm vui được đến trường, được mẹ mua cho bộ quần áo mới, cặp sách mới thấy hân hoanvô cùng.
Ngày xưa chúng tôi đi học không có đồng phục như bây giờ. Không phải đứa trẻ nào cũng may mắn có quần áo mới. Chiếc cặp mới mà thật ra chỉ là túi xách làm bằng cước được nhuộm phẩm màu xanh đỏ, đứa trẻ nào có được thì lấy làm kiêu hãnh lắm. Đứa thì dép đứt quai, đứa thì dép bị gãy mất phần "mũi" đằng trước, đứa thì dép được vá chằng vá chịt bởi những mảnh nhựa thừa tận dụng từ đôi dép cũ, chỉ vài đứa có bố mẹ làm cơ quan thì may ra mới có dép mới. Ấy thế mà nhìn đứa nào cũng vui, cũng cười nói rộn ràng. Rồi cũng ngoan ngoãn xếp hàng làm lễ chào cờ cho buổi khai giảng đầu năm học mới.
Ngày xưa, không có những chiếc áo mới tinh tươm,
nhưng các bạn học sinh vẫn hào hứng đón lễ khai giảng.
Lễ khai giảng giản dị nhưng thật vui vẻ và ấm áp tình thầy trò. Không có những bài phát biểu dài dòng của các vị khách mời, chỉ có thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn khai mạc và một bạn học sinh đại diện cho toàn thể học sinh đọc lời phát biểu nhân dịp năm học mới. Các tiết mục văn nghệ đơn sơ, không có nhạc công, không váy áo lấp lánh, cô và trò cầm micro hát mộc mà nghe thật xúc động, thật hay. Khăn quàng đỏ là đạo cụ để các bạn làm nơ hoa cột trên những ngón tay nhỏ xinh mà múa thật dẻo, thật đẹp. Những đôi má hồng, những đôi môi đỏ được cô giáo điểm trang cho các bạn nhỏ hừng lên sắc hồng rạng rỡ trong ánh nắng buổi sáng ngày khai trường. Lũ học trò chúng tôi ngồi dưới nhìn lên khán đài với ánh mắt mê say. Sau đó là một hồi trống khai trường do chính thầy Hiệu trưởng đánh lênthật trang trọng và nó rung động tận con tim những đứa trẻ học trò đang háo hức đón năm mới là chúng tôi.Những hồi trống thiêng liêng ấy, giờ đây như vẫn còn vang vọng mỗi lần tôi hồi nhớ về ngày khai trường.
Bài học vỡ lòng đầu tiên vẫn còn vọng về từ ngày xưa. Những tiếng ê a của đám trẻ con trong lớp cất lên thật đều sau những lần cô giáo gõ nhẹ thước trên bảng. Mùi thơm của quyển sách mới, những dòng chữ màu xanh màu đỏ, những hình họa đầy màu sắc vẫn còn in đậm trong trí nhớ. Ngôi trường xưa lợp ngói cũ kỹ, những bức tường loang lổ, những bậc thềm sứt mẻ lô nhô vài viên gạch. Hàng cây Bạch Đàn trồng trước sân trường tỏa mùi thơm dịu dịu. Con đường làng đến trường quanh co...
Đã bao nhiêu năm rồi, những đứa trẻ ngày xưa giờ đã trưởng thành. Cuộc sống bộn bề nhiều nỗi lo toan, những thăng trầm của cuộc đời khiến người ta ít mộng mơ, và trở nên rắn rỏi hơn. Nhưng có lẽ không mấy ai dễ quên được những ngày đầu tiên đến trường, không mấy ai dễ quên được những bài học đầu tiên, những lời dạy của cô giáo cố gắng học tập tốt để nên người... Đó là một phần hành trang của mỗi người khi bước vào đời. Là những gì trong sáng nhất để ta soi mình vào đó, để ta cố gắng sống tốt hơn, để ta nhắc nhớ mình không làm điều tội lỗi với người, với đời.
Vậy nên, một buổi lễ khai giảng, chẳng cần phải nhiều nghi thức, chẳng cần phải đầy đủ các ban bệ, chẳng cần phải hoành tráng, rực rỡ phông màn. Hãy là một lễ khai giảng đơn sơ, nhưng ấp áp tình thầy trò. Nó sẽ đong đầy ý nghĩa và mãi mãi đi cũng cuộc đời các cô cậu học trò!
Phạm Thu Thủy/VHNA