Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh Suy ngẫm
Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác
Mẹ sinh Anh tròn ngày, tròn tháng
Cha đặt tên chọn tuổi, chọn mùa
Anh nhận ra lưỡi cày, lưỡi hái
Vẹt mòn dưới nắng, dưới mưa.
Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh từng có tên như bao khuôn mặt khác
Hạt lúa củ khoai nuôi Anh khôn lớn
Tháng Tám nước trong, tháng năm nắng trải
Bàn chân săn chắc dáng trai.
Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác.
Ngày lên đường bờ vai mặn chát
Mắt ai vấn vít hàng quân.
Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh có tên như bao khuôn mặt khác
Chiến trường gần, chiến trường xa đuổi giặc
Tên làng, tên đất theo Anh.
Bình yên sau cuộc chiến tranh
Anh trở về không tên không tuổi
Trắng hàng bia
Những ngôi sao không nói
Rưng rưng cỏ mọc dưới chân.
Xin đừng gọi Anh là liệt sĩ vô danh
Anh từng có tên như bao khuôn mặt khác
Tổ quốc không mất tên Anh
Chỉ lặng thầm nhận về mình
nỗi đau xanh cùng năm tháng.
Vinh, tháng 7/1993 - Nhà thơ Văn Hiền
Xin đừng cho anh chị hóa vô danh
Kính dâng Anh linh các anh hùng, liệt sỹ.
Khi sinh ra, anh chị đã có tên
Tên gắn suốt cuộc đời dài hay ngắn
Tên của yêu thương, tên mang hoài vọng…
Xin đừng làm anh chị hóa Vô danh
Đất nước qua bao năm tháng chiến tranh
Máu chảy thành sông, xương chồng hóa núi…
Hứng đạn bom, máu xương thành tro bụi
Có lẽ nào anh chị lại Vô danh ?
Nhân loại đi qua bao cuộc chiến tranh
Lưu lịch sử chỉ vài trăm danh tướng
Bao thế hệ - những triệu người ngã xuống
Tự khi nào tất cả hóa Vô danh ?
Bố Mẹ đặt tên cho các chị, các anh
Những cái tên của tình thương, khát vọng…
Khi Tổ quốc ngàn năm còn bền vững
Không thể nào anh chị hóa Vô Danh ?
Chúng ta hôm nay có cuộc sống an lành
Tổ quốc đau thương đã liền một khối
Ai dám bảo : chúng ta không có lỗi ?
Khi để anh hùng, liệt sỹ hóa Vô danh ?
Không, không bao giờ anh chị lại Vô Danh
Lê Văn Cường