Lòng dạ hẹp hòi là nguồn góc của phiền não. Tâm và tín
Trong cuộc sống thường ngày của chúng ta có rất nhiều việc nhỏ có thể khiến cho người với người tranh giành nhau. Đôi khi chỉ những lợi ích nho nhỏ thôi cũng đủ để quấy nhiễu khiến tâm chúng ta không yên.
Kỳ thực, trong cõi hồng trần này những việc không được như ý chiếm đến tám, chín phần. Nếu như chỉ gặp phải một chút khó khăn trở ngại mà cảm thấy chán ghét mọi người, oán hận người khác thì chính là lòng dạ của chúng ta quá hẹp hòi, tâm lượng quá nhỏ.
Một người nếu như có thể mở rộng tấm lòng của mình thì tâm linh mới có thể thăng hoa.
Một người có thể bao dung hết thảy người khác, tiếp nhận hết thảy người khác, chỉ có người như vậy mới có thể thực sự tiêu sái, làm được từ bi thực sự và đạt được trí tuệ chân chính.
Lòng dạ hẹp hòi là nguồn gốc của phiền não
Tâm lượng, lòng dạ càng rộng mở thì phiền não càng nhẹ, tâm lượng càng nhỏ, lòng dạ càng hẹp thì phiền não càng nặng. Người có lòng dạ nhỏ hẹp thông thường sẽ không bao dung được, không yêu thương nổi và cũng không tiếp nhận được khuyết điểm của người khác.
Lòng dạ của một người lớn hay nhỏ sẽ quyết định người đó sống vui hay buồn. Chỉ một ý niệm của con người có thể khiến cho lòng dạ của họ to lớn như vũ trụ, cũng có thể khiến nó nhỏ như một hạt bụi.
Trước đây có một hòa thượng trẻ tuổi luôn vì những điều nhỏ nhặt này khác mà buồn phiền, cả ngày than thở. Một hôm, hòa thượng trẻ tuổi nói với lão hòa thượng là sư phụ của mình rằng: “Sư phụ! Con luôn phiền não, luôn bực tức. Xin Sư phụ khai thị cho con!”
Lão hòa thượng nói: “Con hãy mang một túi muối ra đây, sau đó bỏ một chút muối vào cái chén, đợi muối tan hết ra thì uống lấy một ngụm.”
Sau khi hòa thượng trẻ tuổi uống xong một ngụm nước muối, lão hòa thượng hỏi: “Con thấy vị của nó thế nào?”.
Hòa thượng trẻ tuổi trau mày đáp: “Vừa mặn vừa chát ạ!”
Lão hòa thượng nghe xong không nói gì liền dẫn hòa thượng trẻ tuổi ra cái hồ trước chùa và nói: “Con hãy đổ túi muối này xuống hồ sau đó nếm thử một ngụm nước xem sao!”
Hòa thượng trẻ tuổi làm theo lời sư phụ của mình. Lão hòa thượng lại hỏi: “Con thấy vị của nó thế nào?”
Hòa thượng trẻ tuổi vừa nở nụ cười vừa nói: “Thưa sư phụ, thực sự có vị ngọt ạ!”
Lão hòa thượng hỏi tiếp: “Con có thấy vị mặn không?”
Hòa thượng trẻ tuổi lắc đầu nhìn sư phụ và nói: “Không có chút mặn nào ạ!”
Lúc này, lão hòa thượng mới mỉm cười nhìn đệ tử của mình rồi nói: “Những thống khổ của sinh mệnh giống như vị mặn của muối. Mức độ cảm nhận và thể nghiệm của chúng ta được quyết định bởi việc chúng ta đem nó đặt ở trong vật chứa đựng lớn hay nhỏ.”
Hòa thượng trẻ tuổi nghe xong cảm ngộ được lời dạy của sư phụ mình.
Vật chứa đựng mà lão hòa thượng nói ấy, kỳ thực chính là tâm lượng, lòng dạ của mọi người. Tâm lượng của một người lớn hay nhỏ sẽ quyết định thống khổ là lớn hay nhỏ.
Họa phúc trong thế gian đều biến chuyển khôn lường, chỉ có nhẫn nhịn mới mở rộng được tâm lượng.
Mọi sự trong thế gian quả thực khó có thể vừa lòng đẹp ý mọi người, bởi vậy không cần phải ở đâu cũng tính toán, so đo mà là khi gặp sự tình không thuận thì phải nhìn được mặt thuận, mặt tốt của nó.
Trên thế gian này cũng có một Pháp lý, chính là có được thì có mất, có mất thì có được, cho nên không cần phải tức giận, lại càng không cần phải tranh giành, đấu đá. Người ta chỉ có thể phóng đại được tâm lượng của mình khi người ta biết nhẫn nại, kiềm chế.
Trong cuộc sống, hết thảy mọi việc phát sinh đều có hai mặt chính và phản. Những khó khăn, ngăn trở tạm thời sẽ là bậc thang cho những thành công trong tương lai.
Những cực khổ của ngày hôm nay nhất định có thể thành tựu những huy hoàng trong tương lai. Một người nếu muốn đạt được thành công thực sự trong cuộc đời nhất định phải nhẫn nhịn chịu khổ, mở rộng tấm lòng. Người có tâm lượng lớn, tấm lòng rộng mở nhất định là người tài năng, đức độ và được người người xem trọng!