

Tắm cho con gái, cha vô tình hỏi một câu, bất ngờ biết được bí mật giấu kín bấy lâu
Muốn thành công và giàu có, đừng bỏ qua lời khuyên đắt giá này của Donald Trump
Đã mơ thì mơ hẳn tới những vì sao, nhưng hãy để đôi chân trụ vững dưới mặt đất
Đừng cố tỏ ra hạnh phúc, cứ sống thật với bản thân rồi hạnh phúc sẽ đến
Sự khác nhau giữa bức thư gửi mẹ của người... tử tù và của CEO
Hệ lụy từ việc du nhập tùy tiện, thiếu văn hóa các lễ hội nước ngoài
Gà con hỏi: ‘Sao ngày nào mẹ cũng phải đẻ trứng?’, gà mẹ trả lời thật là hay…
Nghiên cứu chứng minh: Càng học cao, lắm tiền thì cuộc sống càng ít hạnh phúc
Đây là lý do tại sao bạn không nên tranh cãi khi đang tức giận
"Đừng ví em là biển" – khi phái đẹp chọn về mình điều nhỏ nhoi
Bức thư ông bố gửi con gái và bài học cuộc đời "Không ai nợ con điều gì cả"
Bạn có dám khóa Facebook 1 năm để đổi lấy 5 điều tuyệt vời này không?
Bản chất vi diệu của lời khen: Có thể người ta khen là để dò xét, cảnh cáo bạn đấy nhé!
Đời người ai cũng có 4 giai đoạn khắc nghiệt nhất, nhưng không phải ai cũng toàn vẹn trải qua.
Đừng cảm thấy tồi tệ thay tôi, khi tôi làm gì đó chỉ một mình!
Sự thật khắc nghiệt của cuộc sống mà chúng ta đừng cố ... tự lừa mình!
Anh tự hỏi, em có mệt mỏi không? Khi những vấn đề của em, em luôn tự giải quyết, có ai như em không cô gái nhỏ bé kia. Em bị bệnh phải vô bệnh viện phẫu thuật một mình, đến mức khi bác sĩ yêu cầu người giám hộ em mới ngại ngùng gọi điện thoại cho anh. Kẻ xa lạ em mới quen vài ngày. Khi anh chạy đến đó, em đang đau thắt lại, mặt mày tím tái. Lúc đó anh mới biết, hóa ra cô bé có vó
Trước khi anh và em quen nhau, anh nghĩ em là một cô gái rất độc lập và mạnh mẽ, đáng sợ đến mức em thấy máu me không khóc, mặt tỉnh bơ, em ngồi hàng giờ liền để coi những bộ phim kinh dị máu me khắp nơi, thậm chí em còn khen nhân vật chính trong bộ phim giáo sư Hanibal đẹp trai, lịch lãm khi đang chế biến nội tạng con người làm món ăn.
Em sở hữu một chiếc 67 độ xinh đẹp bên chiếc mũ bulldog cá tính, đôi khi nhìn em ngoài đường không lẫn vào đâu được. Khi một cô bé nhỏ nhắn đứng chưa đến vai của anh, nhưng lại cá tính và lập dị mà nhiều lúc anh thực sự phân vân không biết em có phải là con gái không nữa.
Nhưng anh thật sự sốc khi thấy em đứng một góc nhỏ nào đó mà khóc nấc lên khi nghe một cuộc điện thoại kinh hoàng, hôm đó ngày người yêu cũ của em đi lấy vợ.
Cô gái mạnh mẽ kia, độc lập kia, cô gái luôn thích tự làm mọi việc mà anh biết trước đó, hóa ra chỉ là mặt nạ của em trước mặt mọi người thôi sao em?
Anh tự hỏi, em có mệt mỏi không? Khi những vấn đề của em, em luôn tự giải quyết, có ai như em không cô gái nhỏ bé kia. Em bị bệnh phải vô bệnh viện phẫu thuật một mình, đến mức khi bác sĩ yêu cầu người giám hộ em mới ngại ngùng gọi điện thoại cho anh. Kẻ xa lạ em mới quen vài ngày. Khi anh chạy đến đó, em đang đau thắt lại, mặt mày tím tái. Lúc đó anh mới biết, hóa ra cô bé có vóc dáng nhỏ bé đó cũng biết yếu đuối, khuôn mặt yếu đuối nhất của em thật rực rỡ biết bao em có biết.
Anh từ say nắng nụ cười tỏa nắng của em khi đứng che dù cho cô bán bánh tráng trộn đầu hẻm, giờ đây anh tình nguyện bên cạnh em cả cuộc đời còn lại vì giọt nước mắt em đang lăn mi. Anh cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy em khuấy ly café nghe một bản nhạc không lời vang lên, Sài gòn chiều hôm nay mưa lớt phớt còn em, cô gái nhỏ bé đó nhìn vô định vào không gian, tưởng như đang suy nghĩ điều gì đó. Em vội đưa tay lau vội giọt nước mắt chưa kịp lăn, em quay qua nhìn anh, mỉm cười vui vẻ như đó chỉ là ảo giác mà anh tạo ra.
Anh vội vàng ngắm kỹ tất cả những đường nét trên khuôn mặt đó, bộ dạng mà anh nghĩ đó là đặc ân của em dành cho anh, hơi ích kỉ một chút nhưng anh muốn chỉ mình anh mới được nhìn thấy em yếu đuối nhất, lúc này anh chỉ muốn kéo em vào lòng, lấy hết sức bình sinh của mình mà bảo vệ người con gái nhỏ bé kia.
Em sẽ hỏi anh, sao ai cũng yêu nụ cười của em, còn anh sao lại đi yêu giọt nước mắt trên mi của em phải không?
Có phải là quá khùng điên không em?
Em có biết trước khi anh bước vô quán cafe chiều hôm ấy, anh đã đứng ở cửa ngắm nhìn em rất lâu, lúc đó nhìn em cô đơn, đôi vai nhỏ bé của em run lên từng nhịp, anh nhìn thấy rõ những sợi tóc còn vương em chưa kịp vén, đôi môi em chưa kịp to son và nụ cười của em chưa kịp nở.
Đâu đó là một cô gái ngồi thu mình một góc của quán café đó, khúc nhạc thầm lặng giữa chiều mưa giơi, em bế tắc trước ngoại cảnh đó. Chặng đường của cuộc đời này dài quá phải không em?
Anh có quyền được bước đến, vội đưa đôi bàn tay của anh, kéo em lại nhưng rồi anh không đủ can đảm. Anh yếu đuối trước vẻ mặt yếu đuối của em, em có biết. Anh chỉ muốn ngồi bên cạnh để em nhẹ nhàng tựa đầu vào, anh có thể thoải mái hôn lên tóc, vén những sợi tóc còn vương trên khuôn mặt, thưởng thức mùi hương quen thuộc và cảm nhận luôn khoảng lặng và nỗi buồn bên trong sâu thẳm tâm hồn của em.
Và rồi anh nhận ra, người con gái mà anh nghĩ không bao giờ buồn, không bao giờ khóc luôn mạnh mẽ lại là người yếu đuối nhất, chỉ là họ chưa tìm điểm tựa đủ vững chắc để cho phép mình được phép mềm yếu. St