Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời... Gia đình và tình yêu
Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời của chính tôi, không lý tưởng, không mục đích, không biết tôi đã-đang-sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng đó. Tôi thấy mình nhỏ bé, cô đơn giữa biển người đông đúc, có lúc lại thấy vô cùng khó khăn khi tìm được một người ở bên lắng nghe tôi nói.
Sống trong cuộc đời hẳn ai cũng có nhiều niềm vui, nỗi buồn, nhiều điều bất ngờ đến với riêng mình. Có những nỗi buồn khiến lòng người chùng xuống, thậm chí tuyệt vọng. Nhưng bên cạnh đó, có nhiều niềm vui và bất ngờ cuộc sống mang lại giống như những bông hoa, ánh nến lung linh thắp sáng cuộc đời.
Tôi cũng không ngoại lệ. Có lẽ, tôi không vui và hạnh phúc mãi nếu chỉ có một mình. Mọi thứ đều cần đến những sợi dây vô hình để kết nối yêu thương lại với nhau. Hôm nay, tôi thật sự nghĩ mình là người hạnh phúc, bởi tôi được che chở, quan tâm, được kết nối yêu thương. Bốn năm sinh viên cùng những vui buồn xen lẫn vào nhau, những nhọc nhằn, những yếu đuối, những va chạm, những mất mát và nước mắt đã có lúc khiến tôi rụt mình vào cái vỏ đơn lẻ của bản thân.
Có những ngày như thế, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời của chính tôi, không lý tưởng, không mục đích, không biết tôi đã-đang-sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng đó. Tôi thấy mình nhỏ bé, cô đơn giữa biển người đông đúc, có lúc lại thấy vô cùng khó khăn khi tìm được một người ở bên lắng nghe tôi nói. Tôi vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn những gì ta muốn, làm những gì ta thích... cuộc sống vẫn diễn ra theo đúng quy luật của nó nhưng phải chăng khi người ta không tìm ra được mục đích sống của mình đồng nghĩa với việc họ không tìm ra được niềm vui trong cuộc sống.
Tôi lại thấy mình lạc lõng trong cái Thế giới to lớn này, sống trong cả biển người nhưng lại không có lấy một người hiểu tôi, không có ai nắm lấy tay tôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả. Tôi thấy mình chơi vơi, không điểm tựa, rồi tôi lại muốn một mình: một mình đi khắp thành phố nhỏ bé này giữa cái lạnh giá của mùa đông, tôi cũng thích ngắm cảnh đêm một mình và suy nghĩ về những thứ xa xôi, hay đơn giản là nhâm nhi tách cà phê để cảm nhận vị đắng ngắt của nó...
Cuộc sống của tôi chỉ đơn giản, hay nói cách khác là vô vị như thế nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, được làm những gì mình thích và thích những gì mình làm, không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không lo lắng cho tương lai hay day dứt về quá khứ.
Đôi lúc tôi cũng muốn được ai đó chúc ngủ ngon mỗi ngày, lo lắng cho ta khi tôi đau ốm, thậm chí có thể la mắng tôi khi ta không chịu chăm sóc cho bản thân... Nhưng khi con người ta sống trong sự cô đơn quá lâu thì khi bất chợt nhận được sự quan tâm từ ai đó thì ta lại cảm thấy xa lạ hay nói cách khác là bị quản thúc hay đơn giản hơn là sự quan tâm đó không phải từ người ta cần.
Tôi đã từng hạnh phúc, đã từng có rất nhiều bạn thân nhưng càng lớn ta chợt nhận ra theo thời gian họ cũng rời xa ta, phải chăng càng lớn con người ta càng thay đổi, cũng có khi vì mải mê với công việc, học tập hay những mối quan hệ khác mà họ vô tình lãng quên đi những con người cũ trong quá khứ. Tôi cũng đã từng cô đơn, cùng từng trải qua đau khổ nhưng rồi một mình tôi cũng vượt qua tất cả để trở thành ta bây giờ-một con người sẵn sàng đón nhận những chông gai phía trước.
Nỗi buồn chỉ là một nốt trầm, đôi khi lại chính là nốt đệm cho những bước thăng tiếp theo sau đó. Hạnh phúc không phải một đích đến. Hạnh phúc hiển hiện quanh ta hằng ngày, ta cần cảm nhận, góp nhặt để chắp lấy yêu thương.
Cuộc sống này giúp tôi góp nhặt nhiều yêu thương của rất nhiều người. Họ đã mang đến cho tôi sự vững chãi và niềm tin sắt đá vào một cuộc sống tràn đầy. Giúp tôi nhận ra mình giàu có, đủ đầy tình cảm lúc nào không hay.
Cũng sẽ có người làm tôi đau, làm tôi thất vọng về họ nhưng cuối cùng rồi thì sau, mọi thứ lại về đúng với quỹ đạo của nó. Chỉ khác đi một điều là những mối quan hệ sẽ trở nên xa lạ họ và tôi sẽ quay về mối quan hệ ban đầu...
Thật ra tôi đã nghĩ thật vui vì thanh xuân của tôi có họ kề bên nhưng đến hiện tại mọi thứ không còn được như tôi vẫn nghĩ. Họ không tốt như vậy cũng chẳng thật tâm như thế. Tôi có khi đã đánh giá sai lầm về họ rồi.
Thế nhưng sau những trách móc, những bực tức trong lòng tôi chợt nhận ra cứ mặc kệ họ cũng chẳng sao đâu mà... cứ để họ ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy đấy, tôi có bạn và cũng không có bạn.