Có rất nhiều cách để TỎ TÌNH, nhưng chỉ có duy nhất một cách để BỎ TÌNH Gia đình và tình yêu
Người ta thường bảo: “Trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể khiến cho người kia rời xa mình mãi mãi”.
Tại sao có rất nhiều cách để bắt đầu một mối tình? Từ cái nắm tay khiến cả hai e thẹn, từ cái ôm nồng ấm, từ ánh mắt dịu dàng, thậm chí tình yêu có thể chỉ bắt đầu mà không cần tỏ tình. Vậy nhưng chỉ có một cách duy nhất để kết thúc mối tình ấy: Chia tay?
Tại sao có rất nhiều cách để tỏ tình, nhưng chỉ có duy nhất một cách để bỏ tình: Nói lời chia tay? Yêu hay chia tay? Kết thúc viên mãn hay đau khổ, chẳng phải đều là lựa chọn của chúng ta sao? Hay chúng ta trách “duyên ngắn”, trách “phận tàn”? Vì “duyên nợ” thế, mà người đời cũng chẳng thể bên nhau mãi dù còn yêu nhau, yêu nhau đến hơn cả bản thân mình?
Tôi hay ngắm nhìn những cặp tình nhân đi qua mình, nhìn cái cách họ cười nói, âu yếm nhìn vào mắt nhau. Nhìn họ xuýt xoa trong cái thời tiết se se lạnh, rồi ôm lấy người mình thương. Rồi những ngày hè, họ cùng dạo chơi tung tăng khắp những con phố, rồi vui vẻ hát ca.
Đến với tình yêu, ai cũng mong sẽ hạnh phúc đến cuối đời
Nhìn người con gái nép vào người mình yêu rồi mỉm cười hạnh phúc như thể đó là cả thế giới của họ. Nhìn những người con trai vòng tay ôm lấy vai người con gái như thể điều đó có thể che chở và giữ họ lại suốt đời.
Thế gian này có biết bao nhiêu cặp tình nhân, có biết bao nhiêu người đang yêu, có biết bao nhiêu những câu chuyện tình yêu như thế. Nhưng cái cách họ nhìn vào đôi mắt nhau, cái cách họ nắm tay rồi ôm lấy nhau, cái cách họ nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cái cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi có lẽ cũng như thế.
Đó là khi, một hoặc cả hai người đang yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ, có thể sống cùng với trái tim của người còn lại. Và họ thực sự mong muốn không ở bên nhau… Dù còn yêu hay không còn yêu, họ cũng muốn dừng lại, vì mệt mỏi, vì yêu một người nào khác hay đơn giản là chỉ muốn rời xa.
Và rồi chia tay, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Người ta vẫn yêu nhau và chia tay đầy đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải cuộc tình ấy vốn dĩ sinh ra đã ngắn ngủi không thể nào cứu vãn. Người ta cũng có thể chia tay nhau dù còn yêu rất nhiều…
“Cuộc tình dài rộng quá, đôi khi lại có kết thúc rất buồn”. Tình yêu tựa biển rộng sông dài. Người ta yêu nhau bằng trời bằng biển, rồi rộng quá, sóng cũng bị đánh vỡ tan. Và người ta lạc mất nhau từ đấy.
Mất nhau đôi khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, hay một cái nắm tay không chặt. Những vô tâm khiến người kia hụt hẫng, một lần cãi vã chẳng ai chịu nhịn ai.
Người ta có thể yêu nhau 5 năm, 10 năm, yêu nhau tới khi kết hôn rồi sinh con đẻ cái, nhưng người ta vẫn xa nhau. Vốn dĩ chỉ là chuyện thường tình. Yêu nhau như trời biển, buông tay là mất cũng là chuyện bình thường, thậm chí từ đó cũng chẳng thể gặp lại nhau một lần nào nữa.
Thành phố dẫu có bé bao nhiêu, con người dẫu có thể có cơ hội gặp nhau nhiều đến bao nhiêu, đôi khi cũng chẳng thể nào gặp lại, người ta gọi đó là hết duyên.
Việc chứng kiến những người yêu nhau đậm sâu rồi lại chia tay khiến lòng tôi có chút gì đó xao xác rồi tiếc nuối.
Giống như một ngày mưa phùn, chúng ta đứng lặng nhìn những con đường dưới mưa với những dáng người vội vã đi trong mưa, tìm một chỗ trú chân.
Giống như một sáng chủ nhật, bạn dậy thật sớm nhưng không biết hôm nay sẽ phải làm những gì.
Giống như một giấc mơ rất đẹp, nhưng lại có một âm thanh nào đó chen ngang khiến bạn tỉnh giấc.
Giống như việc bạn ngồi nghe một bản nhạc chứa toàn những thanh âm buồn trong một ngày trời mưa tầm tã, bạn không thể rời khỏi nhà.
Giống như việc bạn đọc một bài thơ mà những câu từ hạnh phúc không một lần xuất hiện, để lại cho bạn chỉ toàn hụt hẫng và dư vị tiếc nuối khôn nguôi.
Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định đối với con người. Chúng ta không thể biết được chúng ta có thể đi cùng nhau bao lâu trên con đường ấy.
Ngày mai người đồng hành với chúng ta có còn là người ấy hay lại là một người khác. Thế giới vẫn không ngừng thay đổi, vạn vật cứ thế cũng xoay vòng, con người cũng chẳng trở thành một thứ gì ngoại lệ.
Yêu và rồi chia xa, chia xa và rồi lại yêu. Lại yêu nhau hay lại yêu một người nào khác nữa. Tự dưng tình yêu bỗng trở nên quan trọng với con người như hơi thở. Là một lẽ tự nhiên chúng ta cần có trên đời.
Chúng ta sẽ chẳng thể hiểu nổi vì sao lại có thể sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, chẳng thể hiểu tại sao mình lại yêu người đó nhiều đến như thế.
Và chúng ta nhất định cũng chẳng thể hiểu tại sao, con người ta, nếu đã quyết định rời xa, thì chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể khiến cho người kia rời xa mình mãi mãi.
Linh Lan