Có thật xã hội hiện đại đang chôn vùi mẫu người phụ nữ mà đàn ông luôn thèm muốn? Gia đình và tình yêu
“Em cá tính thế này chắc sau này về nhà chồng em ngồi lên đầu lên cổ người ta mất nhỉ?”. Ngay sau đó, tôi không ngần ngại tặng anh ta một vé quay vào ô mất lượt. Đàn ông nói rằng xã hội càng phát triển, nó càng giết chết mẫu người phụ nữ mà họ luôn thèm muốn. Liệu đó có phải là sự thật?
Từ bao giờ đến bây giờ, có vẻ như câu hỏi "Đàn ông thực sự muốn điều gì ở một người phụ nữ?" đã đi vào muôn thuở, và đồng thời đây cũng là lời mở đầu cho mọi buổi hẹn hò hay một mối quan hệ chớm nở. Khi gõ câu hỏi này trên thanh tìm kiếm của Google, phần lớn câu trả lời bạn nhận được sẽ là "Ăn mặc đẹp, ngoại hình ổn", đồng thời "Hở một chút da thịt thì sẽ quyến rũ hơn!" hoặc thậm chí là "Tỏ ra yếu đuối và luôn trong trạng thái rất cần sự giúp đỡ từ đối phương ấy."
Yếu đuối. Ủy mị. Nhẹ nhàng. Xinh đẹp. Nóng bỏng.
Những cô gái ủy mị, nhẹ nhàng và yếu đuối luôn là
sự lựa chọn hàng đầu của cánh mày râu từ xưa đến nay
Đây chính là "định nghĩa" của phần lớn đàn ông khi được hỏi về sự quyến rũ của một người phụ nữ. Nhất là với một đất nước có truyền thống Á Đông như Việt Nam, thì những nét tính cách trên sẽ không bao giờ đi vào thời kì lỗi mốt. Vị trí của người phụ nữ bao giờ cũng ở tâm thế người bị phán xét và bị lựa chọn, ít khi được tự chủ trong việc nói lên giá trị của riêng mình.
Nhưng cái khổ nhất của phụ nữ không nằm ở đó, mà là bi kịch bị "đồ vật hóa". Tại sao tôi lại nói như vậy?
Bởi chỉ có đồ vật mới bị khách hàng dạo chơi hết từ gian hàng này đến gian hàng khác để rồi đến cuối ngày, họ đánh giá cái này đẹp, cái xấu, cái nọ tốt, dựa trên đúng một tiêu chí duy nhất: Ngoại hình. Chỉ có giá trị của đồ vật có thể quy đổi ra được bằng tiền. Là những buổi hẹn hò trong mơ đắt đỏ. Là những món quà tặng xa xỉ. Những xập tiền lương được chuyển về tài khoản đều đặn vào ngày mùng 5 hàng tháng.
Không phải tự nhiên trong kho tàng ông cha ta để lại có câu ca dao:
"Thân em như chổi đầu hè
Phòng khi mưa gió đi về chùi chân
Chùi rồi lại vứt ra sân
Gọi người hàng xóm có chân thì chùi."
Đúng rồi, bạn không đọc nhầm đâu. Phụ nữ chúng ta từ xưa đã được ví von ngang với cái chổi. Là cái chổi đó! Thứ đồ vật bị vứt trong trơ trong xó nhà từ ngày này qua tháng nọ. Chỉ khi nào cần, nó mới được lôi ra để sử dụng, tầm một lần một tuần đều đặn, mà cũng có khi thưa thớt hơn.
Với đa số đàn ông, người phụ nữ của đời họ vẫn phải
thấp bé hơn họ nhiều lần, để họ có thể phô diễn sức mạnh chở che của mình.
Nhiêu đó thôi, dần dần qua thời gian cũng đủ cơ sở để đàn ông hình thành cho mình một nhận thức rằng: Người phụ nữ của đời họ vẫn phải thấp bé hơn họ nhiều lần, ở cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, để đàn ông họ có thể tận dụng cơ hội có 1-0-2 ấy phô diễn sức mạnh chở che của mình. Việc mà theo họ, chính là sứ mệnh mà đàn ông phải hoàn thành kể từ khi sinh ra. Vô hình trung, phụ nữ Việt chúng ta tự gò bó bản thân vào một khuôn mẫu chật hẹp, nhỏ bé đến mức bức bối. Khả năng thì bị giới hạn. Cá tính riêng lại bị "giam lỏng". Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ gai góc đến nhường nào đi chăng nữa, thì khi đứng trước phái mạnh, cũng tự động bật đèn xanh cho chế độ "mềm mỏng". Bởi chỉ có làm thế thì mới có người thương!
May mắn thay, 2017 lại là một thế giới phẳng phát triển không ngừng nghỉ, dù chỉ là một giây một cắc. Tất cả đều đang ở trong trạng thái tiến lên. Giáo dục, công nghệ, giải trí. Và cả nhận thức của con người cũng vậy. Ở thời buổi hiện đại này, phụ nữ là nhà chính trị gia lỗi lạc nhất, là những giám đốc điều hành đáng ngưỡng mộ nhất, là hình mẫu hoàn hảo của khái niệm "Thành công". Hơn hết, họ là định nghĩa sát sao nhất của hai chữ "Mạnh mẽ".
Liệu ai có thể vượt qua mọi mặc cảm của quá khứ vì bị xâm hại tình dục để rồi vươn lên thành Bà hoàng của ngành Truyền thông thế giới như Oprah Winfrey? Không dừng lại ở đó, với các giá trị to lớn mà Oprah mang trên mình, bà trở thành nữ tỉ phú người da màu đầu tiên tại Hoa Kì, là nguồn cảm hứng sống cho hàng trăm, hàng ngàn cô gái ngoài kia. Và ta phải kể tới Aung San Suu Kyi. Bà là biểu tượng sống cho cuộc vật lộn dai dẳng tìm kiếm dân chủ, đồng thời là nữ chính trị gia lỗi lạc, người được hàng triệu con người Myanmar gọi với một cái tên trìu mến: "Mẹ Suu". Tuy đã đi đến buổi xế chiều của cuộc đời, là con người thuộc thế hệ trước nhưng sự cởi mở, hiện đại, dân chủ và nữ quyền dường như vẫn luôn hiện hữu trong bà, thúc đẩy Suu Kyi một động lực đưa Myanmmar tới một nền chính trị tốt đẹp hơn.
Tài năng. Tự tin. Độc lập. Mạnh mẽ. Luôn hiểu rõ giá trị của bản thân mình. Và cuối cùng: Đẹp. Cái đẹp không chỉ là đẹp đơn thuần, đẹp nhờ lớp kem che khuyết điểm thần thánh hay những lọn tóc được uốn xoăn kĩ càng, mà đẹp ở vẻ đẹp trí tuệ, ở những tâm hồn bất chấp tất cả vì đam mê vươn lên. Họ không chịu khuất phục trước hoàn cảnh. Luôn tự chủ về những gì mà mình có. Từ kiến thức cho tới tiền bạc.
Và còn rất nhiều những người phụ nữ như vậy trong xã hội Việt Nam hiện giờ. Tôi tin chắc chắn như vậy. Chúng ta ai nấy đều mang cái chất "ngông" của Hồ Xuân Hương hay Đoàn Thị Điểm nơi nội tại. Một cái "ngông" rất đàn bà, nhưng cũng đủ truyền thống để không đánh mất giá trị nguyên thủy của mình. Cuộc sống thay đổi chóng mặt đồng nghĩa với việc con người cũng phải biến hóa đa dạng để mà tồn tại. Phụ nữ không thể dựa dẫm mãi vào đàn ông để mà sống rồi cho rằng đó là thứ tính cách đáng để tự hào.
Tôi muốn cười nhẹ mỗi khi một người đàn ông nào đấy nói rằng anh ta phụ nữ bây giờ "nam tính quá", còn đâu đất cho phái mạnh thể hiện. Thế nào là nam tính? Mà thế nào là nữ tính? Nếu "nam tính" chỉ gói ngắn gọn trong tính từ "mạnh mẽ", thì tôi cho rằng giá trị của đàn ông bây giờ rẻ quá, làm đàn ông bây giờ dễ quá. Chính cá nhân tôi cũng đã từng bị một người đàn ông nói thẳng mặt trong buổi hẹn hò đầu tiên rằng: "Em cá tính thế này chắc sau này về nhà chồng em ngồi lên đầu lên cổ người ta mất nhỉ?". Ngay sau câu nói đó, tôi không ngần ngại tặng anh ta một vé quay vào ô mất lượt.
Phụ nữ không cần phải lăn tăn hay chần chừ trước những người đàn ông
không trân trọng giá trị của mình. Hãy cứ tự tin đi tìm một bến đỗ xứng đáng hơn
Phụ nữ à, những người đàn ông không biết tôn trọng cá tính của người khác như vậy, không việc gì để lăn tăn hay ngại ngùng. Hãy cứ tự tin và đi tìm một bến đỗ mới xứng đáng hơn.
Cuối cùng, với câu hỏi ngay từ tiêu đề "Phải chăng xã hội hiện đại đang giết chết hình mẫu phụ nữ lí tưởng mà mọi đàn ông thèm muốn?", tôi muốn khẳng định một điều rằng: Không! Chắc chắn 100% xã hội không giết chết cái thiên tính nữ đã và đang tồn tại suốt 2017 năm trời của một nửa dân số thế giới đâu. Không hề một chút nào! Xã hội hiện đại này chỉ đang cho phụ nữ chúng tôi những khoảnh khắc được sống là chính mình, và đồng thời, cho đàn ông cơ hội để đến với những người bạn đời lý tưởng hơn mà thôi.