Cũng là đàn bà với nhau sao tôi thấy bản thân mình thấp kém quá… Gia đình và tình yêu
Hạnh phúc đó có phải dành cho tôi? Tôi mượn người đàn ông của chị để tôi làm điểm tựa nương khi sa ngã nhưng quên mất rằng ở đâu đó cũng có người đang cần người đàn ông đó. Người đàn ông mà tôi đang hàng đêm ôm ấp đó không phải là của riêng tôi, anh ta là của chúng ta, tức là của tôi, và chị. Nhiều khi suy nghĩ cũng là phận đàn bà với nhau, sao tôi không thể hiểu rằng nỗi đau của người đàn bà khi bị phản bội là như thế nào. Như anh ta và tôi đang dành cho nhau những nụ hôn say đắm, còn bên kia là người phụ nữ đang thao thức, lo lắng cho người chồng của họ khuya rồi sao vẫn chưa về tới nhà?
Tình yêu ai bán mà mua, ai cho mà nhận, ai thừa mà xin? Con người khi yêu đương bản thân họ rất ích kỉ, đã là của nhau thì không được là của bất kì ai hết, người thứ 3 thì càng không được phép xen vào câu chuyện tình yêu này. Ngắm nhìn khuôn mặt của chàng trai đang ôm tôi, nếu như có 1 điều ước tôi ước anh là của riêng tôi, giá như tôi đến sớm hơn cô ta 1 bước thì chúng ta có thể ở bên nhau khỏi lén lút, sợ sệt như thế này. Nhưng sự thật thì chẳng ai có thể chối bỏ, anh đã là của người ta, tôi chỉ là người tình bé bỏng, chỉ có thể giúp vui anh bằng những nụ hôn nồng cháy, ở bên anh khi anh thật sự cần thiết. Để rồi cuối cùng anh cũng về căn nhà nhỏ bé, tổ ấm của 2 người mà thôi.
Dùng chung đồ của một ai khác đã không dễ chịu gì, đằng này lại là một người đàn ông thì càng không thể. Nhưng ai cho mà nhận bừa khi anh đã là của người khác. Tôi cũng không có cái quyền mà công khai lộ liễu chúng tôi đang yêu nhau. Nếu như điều đó xảy ra thì chắc chắn tôi sẽ tuột anh khỏi tay ngay lập tức. Anh là loài hoa đã có chủ, tôi chỉ có thể ngắm nhìn hoặc có thể sờ tay vào mà nâng niu lén lút chứ không bao giờ được mang về nhà mà chăm sóc. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, tôi không có quyền sánh bước bên anh trước bàn dân thiên hạ. Vị trí đứng bên anh mà tôi ao ước thèm thuồng, mong được một lần được nắm tay anh với cương vị người vợ, dù có mơ cũng chẳng bao giờ xảy ra.
Nếu như gặp anh sớm hơn và lúc anh cũng chưa có sự ràng buộc gì có phải quá tốt không? Dù sao tôi cũng chẳng có cái quyền ghen tị hay giận hờn anh với chị ấy. Tôi cũng chỉ là người đóng thế hoàn hảo, hết vai rồi cũng tự đứng dậy mà đi thôi. Tôi hỏi anh, sao anh lại thương chị ấy. Anh nói anh không biết. Khi tôi hỏi anh lại thương tôi thì anh lại có cả hàng ngàn lí do. Người ta hay nói, yêu mà không biết vì sao mình yêu thì đó mới thật sự là yêu.
Cuối cùng người đóng thế cũng chỉ là người đóng thế. Anh không bao giờ có thể phản bội chị ấy, và ạm cimgx sẽ không bao giờ vì kẻ tình nhân như tôi mà bỏ đi. Chị ấy là vợ, là người cùng anh đi đến cuối cuộc đời này, còn em, em chẳng là gì cả…