Đã tới lúc em nên sống cho mình, đừng buồn phiền vì một ai khác, phụ nữ ơi! Gia đình và tình yêu
Em hãy công bằng với cuộc sống của bản thân, cũng hãy yêu thương lấy mình thêm đôi chút. Em hãy sống sao cho giá trị gấp trăm ngàn lần. Rồi bỗng dưng sẽ có người đến, dùng giá trị trăm ngàn lần ấy để quý trọng em.
Muôn đời, nhân loại cần tình yêu. Không thể chối bỏ, cũng chẳng đủ sức phủ nhận, người ta sẽ luôn cần tình yêu, nhiều khi còn hơn cả hạnh phúc. Và em, một người như bao kiếp đàn bà ngoài kia, cũng không là ngoại lệ. Tôi đã từng thấy em yêu, cũng nồng nàn và mãnh liệt rất riêng của đàn bà. Không tính toán, chẳng nghĩ suy, như yêu là cho cả một đời. Đàn bà yêu, chính là như vậy, chỉ dần lớn lên theo năm tháng, chứ chưa khi nào cạn kiệt với thời gian. Mà đàn bà khi yêu thì chỉ nhìn thôi kẻ đứng ngoài cũng đã có thể mỉm cười. Dù là giản dị, chẳng cần xa xỉ, đàn bà vẫn dễ dàng hạnh phúc, chỉ vì được yêu. Tôi đã thấy nụ cười, ánh mắt, mọi thứ ở em đều chỉ đang vẽ nên hai chữ hạnh phúc.
Chỉ là, hạnh phúc sẽ đôi lúc như một bong bóng xà phòng, tan biến chỉ vì một hạt mưa nhỏ bé. Lúc đó, em đã hỏi tôi, sao người ta có thể dễ dàng xa nhau như thế, ngay cả khi đã từng nói yêu nhau không biết bao nhiêu lần. Em biết không, chẳng có điều gì đủ sức giữ được hạnh phúc, ngoại trừ kẻ trong cuộc. Chẳng phải vì em không đủ với họ, cũng chưa chắc là vì kẻ thứ ba. Chỉ là, em và người đó đã không đủ sức giữ lấy nhau. Cả ngàn yêu đương, trăm hẹn thề trước đó cũng sẽ bằng không nếu người ta đã muốn ra đi. Như thể, hạnh phúc đã mong manh rồi thì một cái hà hơi thật nhẹ cũng có thể tan tành. Duyên mỏng, phận ngắn, lòng người ít ỏi thì đó cũng là điều tất yếu. Em nên hiểu, chẳng hạnh phúc nào có thể tồn tại mãi mãi, chỉ là người ta vì điều gì mà giữ gìn mà thôi.
Em nói đau lòng, đau như không thể chịu nổi. Tất nhiên là đau chứ, vì có yêu thương nào khi đổ vỡ lại không tổn thương đâu. Nhưng có khóc, thì khóc cho hết, có đau thì đau cho tận. Khóc rồi thì phải lau nước mắt, đau rồi thì phải đứng dậy bước đi tiếp. Đừng để cuộc sống cứ chạy vùn vụt qua trước mặt, còn em vẫn chỉ có thể ngồi lại với nỗi đau của chính mình. Em nên nhớ, sẽ chẳng ai có thể kéo ai dậy sau đau thương, ngoại trừ chính em. Cuộc đời em lại không thể kết thúc chỉ vì một người không yêu thương em. Và một kẻ không đáng bước ra khỏi cuộc sống của em cũng không thể kết luận đời em chỉ toàn bất hạnh. Với đàn bà, hạnh phúc chỉ đến khi ta thật sự muốn hạnh phúc. Tay em chỉ ghì mãi bất hạnh thì còn lấy gì để với tới hạnh phúc nữa đây?
Em ơi, đau lòng đủ rồi, tổn thương cũng đã đầy, đã tới lúc em phải sống cho mình, đừng buồn phiền vì một ai khác. Tổn thương, suy cho cùng cũng chỉ để em lớn lên. Tổn thương, tuyệt đối không thể là kết luận cho hạnh phúc của em sau này. Người tổn thương em vẫn có thể ngang nhiên hạnh phúc, sao em lại nhốt mình trong bất hạnh kéo dài. Em còn cuộc sống, còn ước mơ, gia đình và cả bạn bè. Em hãy công bằng với cuộc sống của bản thân, cũng hãy yêu thương lấy mình thêm đôi chút. Hãy chăm chút bản thân, tìm những hạnh phúc nhò mỗi ngày để mình có thể mỉm cười. Đừng miễn cưỡng làm điều mình không thích. Em hãy sống sao cho giá trị gấp trăm ngàn lần. Rồi bỗng dưng sẽ có người đến, dùng giá trị trăm ngàn lần ấy để quý trọng em. Thượng đế chưa khi nào bất công với bất kì ai. Người muốn ta trải qua quá nhiều đau lòng, cũng chỉ là đang chuẩn bị cho ta một cái kết viên mãn sau cùng.
Em biết không, tôi luôn tin vào duyên phận, ngay cả khi nó từng phũ phàng thế nào. Rồi người ấy sẽ đến, khi tròn vừa đúng lúc, không sớm cũng chả muộn. Khi ấy, em sẽ hiểu vì sao mình đã từng đau buồn nhiều đến thế, là vì để có được người đó cả đời. Lúc đó, em sẽ biết hạnh phúc luôn tồn tại, mọi chịu đựng của em đều có ý nghĩa. Và trước khi ngày ấy đến, xin em đừng bỏ cuộc. Có được không?