Đôi lúc ta thèm yêu, nhưng lại sợ tổn thương Gia đình và tình yêu
Trải qua nhiều mệt mỏi, đổ vỡ, đôi khi ta thèm yêu, thèm được yêu, nhưng lại sợ buồn, sợ mất mát, sợ thương tổn. Rồi lại phải quên, phải bắt đầu lại từ đầu…
Dù ngụy biện bao nhiêu lần đi nữa thì chẳng có ai trên đời này lại không muốn yêu thương một người, và được người ấy yêu thương hơn hết thảy. Thế nhưng sau vài lần đổ vỡ, dường như sự dũng cảm để đến với một người ngày càng thu hẹp. Có những ngày yếu lòng cũng muốn được chở che đấy, thế nhưng nghĩ về chặng đường để đến với một người lại thấy khó khăn biết mấy.
Cuộc sống của một đứa con gái độc thân, đã từng đổ vỡ trong tình yêu giờ chỉ xoay quanh bạn bè, công việc, hoặc những ngày gió một mình lang thang trên phố. Đã ai từng có cảm giác này chưa, thực lòng rất muốn được người khác quan tâm, nhưng khi nhận được sự quan tâm ấy lại đáp trả bằng một thái độ lạnh lùng. Chúng ta luôn tạo ra những rào cản, những bức tường ngăn dẫn ta đến với người ấy.
Đôi khi trong lòng rất muốn tâm sự cùng một ai, nhưng tìm khắp danh bạ, khắp facebook chẳng có lấy một người tin tưởng để than ngắn thở dài. Đâu phải muốn như vậy, nhưng thực lòng rất sợ, sợ cảm giác bắt đầu, sợ những bất đồng, những dằn vặt, những lần cãi nhau lại thêm nhiều lần tổn thương. Sợ quá quen đối với sự tồn tại của người ấy ra rồi lại không dứt ra được.
Con gái thiếu thốn tình cảm rất đáng thương, chỉ mong
có một người đủ kiên nhẫn để cùng nắm tay bước qua nỗi cô đơn này.
Sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ thông minh, không đủ dịu dàng để níu giữ người ấy ở lại bên mình. Sợ cả sự phản bội. Đã từng trải qua nhiều lần nước mắt ướt mi, khó khăn khổ sở để đếm từng ngày, để quên đi mối tình cũ, con người cũ, lòng cũng vơi đi nhiều mạnh mẽ. Yếu đuối lắm chứ, nhưng phải luôn tự bảo vệ chính trái tim mình. Vì thế thà cứ vô tâm, thà cứ lạnh lùng, thà phụ người chứ không muốn người phụ ta, ta chọn lấy cô đơn.
Cô đơn là khi bạn bè đều có một nửa của mình, một mái ấm hạnh phúc thì ta lại vùi đầu vào công việc, càng bận rộn càng tốt bởi chỉ cần rảnh rỗi một giây phút nào là ta lại thấy mỏi mệt. Thà không có thời gian nghĩ đến tình yêu còn hơn là lúc dành thời gian cho tình yêu nhưng kết quả chẳng mang đến cho ta niềm vui, rạng rỡ.
Cô đơn là khi thấy gió mùa bắt đầu về rồi, nhìn xuống bàn tay vẫn chưa có một bàn tay đan cài, nhìn tin nhắn điện thoại vẫn không có ai hỏi han, an ủi. Cần lắm chứ, thèm lắm chứ một vòng ôm, một bờ vai, để mà vứt bỏ hết sự cứng rắn trong lòng, mà òa khóc rấm rức với ai đó rằng em chẳng muốn một mình nữa.
Cô đơn là khi trong lòng chỉ chứa đủ một người duy nhất, mà người ấy đã xa, tình yêu ấy đã qua lâu rồi. Muốn vứt bỏ để mà đến với người khác cũng không làm được. Là khi nhớ nhung về người ấy đến thắt lòng, nhưng người ấy lại đang bận nhớ về một ai khác.
Con gái thiếu thốn tình cảm vô cùng đáng thương, chỉ mong ước có một người đủ kiên nhẫn, đủ sự chờ đợi để ta có thể vượt qua khoảng thời gian này. Để những vết sẹo thương tổn được chữa lành, để lòng thật bình yên mà nắm tay người đi qua giông bão…Đôi lúc ta thèm yêu, nhưng lại sợ tổn thương
Trải qua nhiều mệt mỏi, đổ vỡ, đôi khi ta thèm yêu, thèm được yêu, nhưng lại sợ buồn, sợ mất mát, sợ thương tổn. Rồi lại phải quên, phải bắt đầu lại từ đầu…
Dù ngụy biện bao nhiêu lần đi nữa thì chẳng có ai trên đời này lại không muốn yêu thương một người, và được người ấy yêu thương hơn hết thảy. Thế nhưng sau vài lần đổ vỡ, dường như sự dũng cảm để đến với một người ngày càng thu hẹp. Có những ngày yếu lòng cũng muốn được chở che đấy, thế nhưng nghĩ về chặng đường để đến với một người lại thấy khó khăn biết mấy.
Cuộc sống của một đứa con gái độc thân, đã từng đổ vỡ trong tình yêu giờ chỉ xoay quanh bạn bè, công việc, hoặc những ngày gió một mình lang thang trên phố. Đã ai từng có cảm giác này chưa, thực lòng rất muốn được người khác quan tâm, nhưng khi nhận được sự quan tâm ấy lại đáp trả bằng một thái độ lạnh lùng. Chúng ta luôn tạo ra những rào cản, những bức tường ngăn dẫn ta đến với người ấy.
Đôi khi trong lòng rất muốn tâm sự cùng một ai, nhưng tìm khắp danh bạ, khắp facebook chẳng có lấy một người tin tưởng để than ngắn thở dài. Đâu phải muốn như vậy, nhưng thực lòng rất sợ, sợ cảm giác bắt đầu, sợ những bất đồng, những dằn vặt, những lần cãi nhau lại thêm nhiều lần tổn thương. Sợ quá quen đối với sự tồn tại của người ấy ra rồi lại không dứt ra được.
Sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ thông minh, không đủ dịu dàng để níu giữ người ấy ở lại bên mình. Sợ cả sự phản bội. Đã từng trải qua nhiều lần nước mắt ướt mi, khó khăn khổ sở để đếm từng ngày, để quên đi mối tình cũ, con người cũ, lòng cũng vơi đi nhiều mạnh mẽ. Yếu đuối lắm chứ, nhưng phải luôn tự bảo vệ chính trái tim mình. Vì thế thà cứ vô tâm, thà cứ lạnh lùng, thà phụ người chứ không muốn người phụ ta, ta chọn lấy cô đơn.
Cô đơn là khi bạn bè đều có một nửa của mình, một mái ấm hạnh phúc thì ta lại vùi đầu vào công việc, càng bận rộn càng tốt bởi chỉ cần rảnh rỗi một giây phút nào là ta lại thấy mỏi mệt. Thà không có thời gian nghĩ đến tình yêu còn hơn là lúc dành thời gian cho tình yêu nhưng kết quả chẳng mang đến cho ta niềm vui, rạng rỡ.
Cô đơn là khi thấy gió mùa bắt đầu về rồi, nhìn xuống bàn tay vẫn chưa có một bàn tay đan cài, nhìn tin nhắn điện thoại vẫn không có ai hỏi han, an ủi. Cần lắm chứ, thèm lắm chứ một vòng ôm, một bờ vai, để mà vứt bỏ hết sự cứng rắn trong lòng, mà òa khóc rấm rức với ai đó rằng em chẳng muốn một mình nữa.
Cô đơn là khi trong lòng chỉ chứa đủ một người duy nhất, mà người ấy đã xa, tình yêu ấy đã qua lâu rồi. Muốn vứt bỏ để mà đến với người khác cũng không làm được. Là khi nhớ nhung về người ấy đến thắt lòng, nhưng người ấy lại đang bận nhớ về một ai khác.
Con gái thiếu thốn tình cảm vô cùng đáng thương, chỉ mong ước có một người đủ kiên nhẫn, đủ sự chờ đợi để ta có thể vượt qua khoảng thời gian này. Để những vết sẹo thương tổn được chữa lành, để lòng thật bình yên mà nắm tay người đi qua giông bão…