Khao khát nụ hôn với … vợ! Gia đình và tình yêu
Tôi yêu em, vạn lần cái bản năng đàn ông trong tôi muốn chiếm trọn tấm thân em, tôi muốn em đến phát điên.
Nhưng thái độ của em khiến tôi có cảm giác đau khổ. Tôi đang cố giữ tỉnh táo để lựa chọn giữa một thứ tình yêu tự nguyện và một “cuộc vui” được bố thí…
Tôi bước vào ngay sau em, kéo cửa rồi chốt lại. Cuối cùng em cũng đã đồng ý lên giường cùng tôi, sau bao ngày tháng tôi theo đuổi em, yêu em đến cuồng điên. Tôi đã đợi chờ gần như cả cuộc đời để có được em và ngay giây phút này đây, tôi sắp được chạm vào em...
Tôi đã yêu cầu nhân viên khách sạn thay tất cả chăn ga gối mới khi chúng tôi bước vào không gian này. Tôi muốn tất cả phải được sạch sẽ thơm tho, bởi không có gì xứng đáng với em hơn là sự tinh khiết... em ngồi xuống cạnh giường, hai tay đan chặt vào nhau. Dáng vẻ của em khiến tôi như đang đứng trước một pho tượng mới được tạo nên, rất mong manh, dễ vỡ và bí ẩn. Tôi run lên.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, khe khẽ ôm lấy vai em. Đó là lần va chạm đầu tiên, tôi chưa từng được gần với em như thế. Tất cả những cuộc gặp gỡ trước đây, là đối diện, nhìn em và khao khát được yêu thương. Mới buổi sáng nay thôi, khi em bất chợt gọi cho tôi rồi nói: “Anh đến đây, cà phê với em”. Tôi sung sướng vô cùng, vì đó là lần đầu tiên em chủ động mời tôi đến. Em nói chuyện với tôi, cũng như mọi khi, công việc, chuyện vui, đủ thứ vớ vẩn khác. Cho đến trưa, em bảo: “Chúng ta đi ăn, em muốn uống chút rượu”. Tôi ngạc nhiên nhìn em, không hiểu có chuyện gì, nhưng em đã bước ra khỏi quán cà phê như thể mọi việc hiển nhiên theo ý em. Tất nhiên tôi chỉ biết luống cuống theo sau. Lúc ăn cơm, em uống khá nhiều, nhìn ánh mắt em tôi thấy rất lơ mơ. Có lẽ em hơi say. Ăn xong, tôi hỏi: “Giờ thì thế nào”. “Chắc là về thôi”. “Anh muốn ôm em”. Em cười, cái cười ngô nghê của một người hơi say: “Ôm đi, anh tới đây mà ôm em”. Tất nhiên ở một nơi ồn ào thế này, tôi không thể. Tôi bảo: “Một nơi khác, chỉ có anh và em”. “Vậy thì đi thôi, chỉ có anh và em”.
Thế là tôi lái xe, đưa em vào đây, một khách sạn nhỏ khá xa thành phố, nơi có hàng dừa ngả bóng trước sân và những căn phòng trang nhã, sạch sẽ.
Em để yên tay tôi trên vai em một lúc, rồi bất chợt đứng dậy. Em cởi áo, tấm thân mượt mà lộ ra bất ngờ trước mắt khiến tôi bối rối. Sao em lại có thể nhanh đến thế. Tôi tưởng em sẽ rụt rè để tôi cởi từng chiếc cúc trên áo em. Trên người em, chiếc áo đã rơi xuống đất, chỉ còn lại chiếc áo lót nhỏ xíu dường như không che nổi cả bầu ngực thanh xuân lồ lộ.
Em rất xinh, rất lả lơi nhưng tôi bỗng có cảm giác sợ. Em không phải người con gái đang chủ động, tôi nghĩ em đang quá say hay một điều gì đó khiến em trở nên bất cần. Em chưa từng nói yêu tôi, chưa từng nhận lời yêu tôi, chưa từng nắm tay tôi, cũng chưa từng hôn tôi. Những quy luật của tình yêu dường như em đã bỏ qua hết...
Dù sao, tôi cũng cảm thấy bị kích động mạnh. Tôi kéo em vào lòng, rồi đặt lên môi em một nụ hôn. Nhưng em bỗng cúi mặt, giọng nói lạnh như băng: “Đừng hôn em, chúng ta chỉ “quan hệ” thôi”. Tôi khựng lại, làm sao tôi có thể làm “chuyện ấy” với em như vậy được. Tôi yêu em, tôi cần thể hiện tình yêu đó bằng những cử chỉ âu yếm, làm sao tôi có thể làm “chuyện ấy” với em khi không thể hôn? Cảm giác ấy khiến tôi trở thành một gã ăn xin chút nhục dục từ em.
Tôi yêu em, vạn lần cái bản năng đàn ông trong tôi muốn chiếm trọn tấm thân em, tôi muốn em đến phát điên. Nhưng thái độ của em khiến tôi có cảm giác đau khổ, tôi đang cố giữ tỉnh táo để tìm một thứ tình yêu tự nguyện.
Cuối cùng, tôi cũng bảo em ngồi xuống, tôi cần nói chuyện. Tôi cởi áo và khoác lên người em, em hơi ngạc nhiên nhưng cũng lặng im. “Anh yêu em, anh không thể làm chuyện đó nếu như em không làm vì tình cảm dành cho anh”. “Trong cuộc đời em, chỉ có 2 người đàn ông. Người thứ nhất, em vừa hôn, vừa sex, đó là chồng cũ của em. Người thứ 2 là người em yêu, chỉ hôn nhưng không sex, đó là người vừa bỏ em đi. Còn tất cả những người đàn ông khác, chỉ có sex, không hôn. Tùy anh lựa chọn, em chỉ làm được thế”. Tôi biết em đã trải qua những đau buồn trong quá khứ, còn tôi là người đàn ông độc thân đã đi qua nhiều cuộc tình. Nhưng tôi không ngờ em lại cực đoan đến thế. Lẽ nào tôi chỉ là người lấp chỗ trống khi em đau khổ vì người cũ.
Tôi không biết phải lựa chọn thế nào, tôi ngồi thẫn thờ, trong lòng trống rỗng. Bỗng em ghì tôi xuống, tự tay cởi hết đồ trên người tôi, rồi em chủ động “yêu”. Mắt em nhắm nghiền, những giọt nước rơi xuống ngực tôi nóng bỏng. Em điên dại, cuồng nhiệt và đau khổ. Tôi cảm nhận được tất cả điều đó vì tôi cũng đang yêu em cuồng nhiệt và khổ đau. Chúng tôi cuốn vào nhau, rã rời, nhưng không hôn. Kết thúc cuộc “yêu”, em nằm thiếp đi, còn tôi cảm thấy đau đớn, bất lực. Em ở bên tôi mà như xa nghìn trùng.
Đến chiều, em tỉnh dậy và lại “đòi hỏi”, khi đó em đã bớt say hơn do em ngủ một giấc dài, hơi men phả ra từ miệng em cũng đã ít đi. Tôi nghĩ em đủ tỉnh táo để làm điều em cho là đúng. Nhưng em vẫn nhắm nghiền mắt trong suốt cuộc “yêu” cuồng nhiệt. Sau lần yêu ấy, em mặc quần áo rất nhanh rồi bảo tôi đưa em về.
Những lần sau, em chủ động gọi điện và mặc định rằng chúng tôi vẫn sẽ như lần đầu. Có lần thì tôi đưa em đi, có lần thì em gọi điện nói đã ở sẵn trong một khách sạn nào đó, tôi chỉ việc đến và nhanh chóng “vào cuộc”. Những cuộc mây mưa em ban tặng cho tôi thầm lặng đến nỗi chỉ có những âm thanh của dục vọng, không có sự êm ái, đồng cảm hay sẻ chia. Tôi như bị bỏ bùa mê trong cơn say tình ái, em không để cho tôi có đủ thời gian để suy nghĩ xem giữa tôi và em có gì với nhau.
Một lần tỉnh dậy trong vòng tay tôi, em nói: “Cưới em đi”. Tôi đắn đo, tôi không dám trả lời em. Tôi yêu em nhưng không có nghĩa là tôi sẽ cưới em khi em không cần đến tình yêu với tôi. “Không cưới em thì chúng ta chấm dứt ở đây”. Em nói thế rồi nhanh nhẹn mặc áo quần, bắt taxi đi về mặc cho tôi cố níu giữ. Em biến mất tăm khỏi cuộc đời tôi. Những ái ân mặn nồng bên em làm tôi day dứt từng đêm. Tôi nhớ em quá, nhớ đến không chịu nổi. Tôi lại tìm em cho bằng được và đeo vào ngón tay em chiếc nhẫn cầu hôn. Em hờ hững nhìn nó rồi gật đầu.
Đám cưới diễn ra rất nhanh và em đã chính thức là vợ tôi. Tôi không thể sống thiếu em, nhưng cũng không thể sống mà chỉ có phần xác của em. Tôi yêu em để hiểu em nhưng dường như lòng em đã nguội lạnh hoặc nỗi đau nào đó quá lớn khiến em không thể yêu tôi. Chúng tôi vẫn ân ái như những cặp vợ chồng khác, nhưng tuyệt đối, em không bao giờ để tôi hôn. Em vẫn chăm sóc tôi như một người vợ tốt, vẫn ở bên tôi mỗi ngày nhưng đôi lúc, em như vắng bóng khỏi cuộc đời tôi về mặt linh hồn.
Những suy nghĩ, mặc cảm, lo âu về em khiến tôi ngày càng hoang mang, mệt mỏi. Gần đây tôi không còn thấy khao khát em nữa. Không phải vì em đã thuộc về tôi nên tôi lạnh nhạt, vì trong trái tim tôi, em luôn là người ngự trị. Nhưng cảm hứng “yêu” đã dần mất đi, khi em luôn lạnh lùng như một kẻ “cho” và tôi là kẻ “xin”. Dù có yêu em đến mấy, tôi cũng không thể mãi cuồng nhiệt với một cái xác không hồn. Nhưng nếu phải trả “tự do” cho em sau một năm vợ chồng, hoặc sau nhiều năm nữa, tôi cũng không dám chắc mình sẽ đủ can đảm.
Trong những đêm ân ái, tôi chỉ thèm được một lần, em hôn tôi hoặc để tôi đặt nụ hôn nồng cháy lên môi em.