“Lỡ anh ngoại tình thì sao?”, câu trả lời của vợ khiến hai người trân trọng nhau hơn Gia đình và tình yêu
Thậm chí có người còn đứng núi này trông núi nọ, rồi bắt đầu chán ghét và hắt hủi người vợ thuở hàn vi của mình.
Chúng ta cùng lắng nghe một câu chuyện như vậy nhé. Anh chồng bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt sau 5 năm chung sống. Chồng đi làm về, xách cái cặp vào trong nhà, chưa kịp đặt xuống ghế thì đã nghe thấy tiếng vợ gọi với ra từ trong bếp: “Anh rửa tay mau lên, nhanh còn dọn cơm ra bàn ăn tối nào”. Vợ anh đang bận rộn tíu tít chuẩn bị bữa tối trong nhà bếp.
Anh chồng khẽ thở dài, trong lòng có đôi chút thất vọng: “Giá mà cô ấy tâm lý như hồi mới cưới nhỉ?” Anh chợt nhớ lại hình ảnh ấm áp khi người vợ trẻ cầm sẵn ly nước mang đến cho chồng và dịu dàng hỏi: “Hôm nay anh đi làm có mệt lắm không? Anh vào nhà nghỉ ngơi một chút rồi vợ chồng mình ăn cơm nhé!”
Anh chồng thở dài đánh thượt một cái, thầm nghĩ: “Mình đã chán nghe những lời thừa thãi này lắm rồi. Kết hôn mới có 5 năm mà những lời âu yếm mật ngọt đã dần dần thay thế bằng những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Chẳng hiểu tự bao giờ người vợ tâm lý của mình lại giỏi sai vặt thế không biết!”
Nghĩ tới những tháng ngày sau này cũng cứ tiếp diễn một cách tẻ nhạt như vậy, anh chồng cảm thấy ngán ngẩm, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Anh lê bước chân nặng nề vào nhà bếp, ngoan ngoãn làm theo những gì vợ nói.
Người vợ đơm bát cơm nóng hổi, vẫn còn bốc khói nghi ngút đưa cho chồng. Cô gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt vàng ươm, thơm phức, nhìn anh và nói: “Hôm nay em làm món anh thích này. Anh phải ăn nhiều vào nhé!”
Anh chồng liếc nhìn bát cơm, bỗng nhiên hôm nay anh chỉ thấy miệng nhạt thếch. Anh vừa đưa miếng cơm lên miệng vừa khẽ cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào ánh mắt vợ, lúng túng cất lời:
“Sếp anh bao một em út trông dễ thương lắm. Trên danh nghĩa thì là thư ký mà chẳng thấy làm gì, cứ kè kè với nhau như hình với bóng. Không hiểu bà vợ nghe phong phanh ở đâu mà biết chuyện, hôm nay tới tận nơi dằn mặt cô bé. Nghe nói là do tình cảm của sếp với vợ đã lạnh nhạt từ lâu nên mới sinh ra như vậy. Ngẫm ra cũng đúng, nếu như ngày nào cũng chỉ có ngần ý việc vụn vặt cơm nước, chè cháo thì người đàn ông nào mà không chán cơ chứ?”
Nếu vẫn rảnh rang như thuở còn son, không phải chăm con thì vợ chồng thỏa sức hò hẹn
Người vợ nghe xong, ngầm hiểu chồng mình đang ám thị điều gì. Cô bèn buông bát đũa xuống nói: “Có chuyện ấy cơ à? Nếu một ngày kia có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hẹn anh đi xem phim, mà anh cũng rất muốn đi, thì anh hãy thử nhờ cô ấy tới chăm con trai của chúng ta giúp em nhé!”
Anh chồng mở to mắt hỏi: “Hả, có chuyện thú vị vậy sao? Mà cô ấy trông con cho em làm gì?”
Người vợ nói: “Để em có thời gian rảnh mời anh đi xem phim. Chúng ta sẽ cùng xem một bộ phim tình cảm lãng mạn của Hàn Quốc, hay những chuyện hài hước của Mỹ, được không anh? Lúc ý em sẽ mua bắp bơ rang. Hai vợ chồng mình lại hẹn hò như thuở còn yêu nhau ấy. Nghĩ tới đã thấy lãng mạn quá rồi!”
Nói xong vợ cười tít mắt, mơ màng xa xăm.
Anh chồng im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn vợ đăm đăm. “Đúng rồi, ngày xưa khi còn son rỗi hai vợ chồng cũng từng lãng mạn như vậy. Khi thì rong ruổi khắp chợ hoa ngày tết chỉ để chọn lấy một cành đào đẹp; khi thì vừa ăn kem, vừa ngồi hóng gió Hồ Tây mát lạnh”, anh chồng thầm nghĩ.
Chỉ cần có thời gian, có tiền bạc thì người phụ nữ nào lại không thích điệu đà?
Người vợ thấy chồng ngơ ngác lại tiếp lời: “Nếu anh nhìn thấy cách ăn vận, trang điểm của một cô gái nào đó khiến anh rất thích, mà về nhà nhìn thấy vợ mình lại không xinh đẹp bằng người ta, thì anh mời cô ấy một ly cà phê rồi tâm sự thử xem sao?”
Người vợ nháy mắt nhìn chồng một cách lém lỉnh. Anh chồng ngẩn người, không dám tin vào tai mình. Anh mừng thầm như mở cờ trong bụng, không ngờ vợ mình lại thoáng thế!
Nhưng ngoài mặt anh vẫn ra vẻ không thích: “Em cứ đùa! Ai lại thế bao giờ!”
Người vợ tủm tỉm cười bảo chồng: “Anh thử hỏi xem mỗi tháng cô ấy dành ra bao nhiêu tiền để chăm sóc da, chăm sóc cơ thể và mua sắm quần áo thời trang. Rồi anh cho em ngần ấy tiền, em cũng đi spa tút tát lại nhan sắc, đảm bảo là không làm cho anh phải thất vọng”.
“Úi trời, làm tối ngày mới chỉ đủ lo cho thằng nhỏ, với có chút tích lũy sau này còn lo cho nó ăn học. Thời buổi cơm áo gạo tiền này mà cõng thêm mấy thứ hàng xa xỉ ấy có mà làm còng lưng không đủ cho vợ xài”.Anh chồng ấp úng gì đó trong miệng định nói rồi lại im re.
Người vợ chạy lại sau lưng, vừa tươi cười vừa bóp vai chồng và thì thầm: “Nếu anh cũng muốn có một cô em xinh đẹp cùng sánh đôi như sếp và thực sự cảm thấy rung động trước cô ấy, muốn kết hôn với cô ấy, thì anh đừng ngại cứ bảo với em một tiếng.”
Anh chồng quay phắt người lại, ngạc nhiên nhìn thẳng mặt vợ như không dám tin vào tai mình. “Chẳng lẽ cô ấy đã đoán ra chuyện gì?” Mặt anh chồng đỏ bừng ấp úng nói mãi mới nên câu: “Em… em… nói vậy là có ý gì?”
Người vợ cười một cách ranh mãnh, cô nhìn xoáy sâu vào mắt chồng nói: “Thì em và con trai sẽ dọn ra ngoài, để anh và cô ấy dọn vào trong ngôi nhà này. Nhưng phải có một điều kiện!”
“Điều kiện gì cơ?” Anh chồng ngơ ngác, trông rất tội nghiệp.
“Cô ấy phải chăm sóc mẹ anh, phải ở đây trọn 5 năm. Nếu cô ấy có thể trụ được thì em sẽ can tâm tình nguyện nhường anh và cả ngôi nhà này lại cho cô ấy”.
Anh chồng đột nhiên mặt mày biến sắc, trông xám ngoét, khiếp sợ nói: “Ui vợ ơi, anh chỉ đùa tý thôi mà, vợ làm anh sợ toát mồ hôi…”
“Ma chay cưới hỏi, giỗ tết, lễ lạp anh ở với cô ấy; khi nào đi chơi lễ tình nhân, đi du lịch thì anh ở với em”
Người vợ vẫn chưa chịu ngưng, cô khúc khích cười: “Ma chay cưới hỏi, giỗ tết, lễ lạp anh ở với cô ấy; khi nào đi chơi lễ tình nhân thì anh ở với em. Cúng bái Thần Phật và thăm viếng tổ tiên cô ấy lo liệu, còn xem ti vi, đi du lịch vi vu gì đó thì để em. Tốt nhất là cô ấy cũng bằng lòng chăm sóc con trai mình. Như vậy em đi chơi mới được thỏa thích”.
Anh chồng chợt nghĩ: “Sướng thế thì cô nào mà chẳng dịu dàng, đáng yêu cho được. Ừ, nhỉ! Thảo nào cô ấy không còn như ngày xưa. Hóa ra lâu nay cô ấy âm thầm vun vén cho cái nhà này để mình chỉ việc yên tâm ra ngoài kiếm tiền, mà mình không hay biết. Mình chẳng biết thương vợ nhọc nhằn vất vả còn trách móc cô ấy khô khan, nhạt nhẽo”.
Bắt gặp ánh mắt trầm ngâm suy tư của chồng, người vợ tới thủ thỉ nhỏ to: “Anh thử nghĩ mà xem, nếu em không cần biếu tiền cho mẹ để tỏ lòng hiếu kính với bề trên, nếu em không phải lo lắng chuyện đối nội đối ngoại ba bề bốn bên và tiết kiệm tiền nuôi con sau này, mà lại được đi du lịch nước ngoài, đi khắp đó cùng đây thưởng ngoạn cảnh đẹp, ăn chơi tận hưởng thì cuộc sống toàn một màu hồng thôi!”
“Ừ, cũng phải! Nếu chẳng phải mang lấy gánh nặng cơm áo gạo tiền, nếu chỉ hưởng thụ cho riêng mình thì cô ấy chẳng phải phiền muộn điều chi, lúc nào cũng ríu rít như con chim chuyền ý chứ!” Anh chồng vẫn tự độc thoại với mình.
Anh chồng như hiểu ra điều gì. Anh nhìn thẳng vào mắt vợ nói:“Với điều kiện của em thì có “con ma tây” mới chịu nổi.”
Điều chồng còn thiếu không phải là một cô “tình nhân” mà là một “người giúp việc”
Người vợ như bắt được vàng, vội nói: “Thế thì đúng rồi! Điều anh thiếu nhất bây giờ không phải là một cô tình nhân bé nhỏ, mà là một người giúp việc tới giúp em chia sẻ gánh nặng này. Như vậy em sẽ có thời gian đi chơi với anh, chiều chuộng anh. Nếu anh làm được những điều này thì em sẽ mãi là cô tình nhân bé nhỏ dễ thương của anh suốt cả cuộc đời này. Còn nếu anh không làm được thì tự nhiên em cũng chỉ có thể thành bà vợ mặt bủng da vàng vì lao tâm khổ tứ cho cái nhà này mà thôi”.
Anh chồng ngớ người ra hồi lâu, gãi gãi cái đầu, thầm nghĩ: “Ừ, vợ mình mà rảnh rang, lại rủng rỉnh tiền bạc mà trưng diện vào thì lung linh phải biết, ra đường lại lắm kẻ nhòm ngó. Cô ấy lại còn tâm lý nữa chứ! Những khi cần nịnh nọt ai thì nghe cái giọng oanh vàng thủ thỉ đã muốn tan chảy rồi. Lỡ mà cô ấy ra đường không khéo lại lọt vào mắt xanh của người đàn ông khác cũng nên!”
Hôn sự là điều vô cùng thiêng liêng do Trời định và được các vị Thần chứng giám
Đột nhiên anh chồng giật mình như chợt nhớ ra điều gì đó. Anh siết chặt lấy đôi bàn tay của vợ: “Thế lỡ có người đàn ông khác cho em tiền bạc, cho em đi du lịch nước ngoài, cho em nhà lầu xe hơi, em có đi theo người ta không? Lỡ… lỡ vợ ngoại tình thì sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của chồng, người vợ choàng tay qua cổ anh, nhìn chồng âu yếm và nói: “Em dám khẳng định chắc chắn với anh rằng: Cả đời này em phải lo liệu công việc cho một gia đình đã là quá đủ rồi. Hơn nữa mẹ em dạy rằng: ‘Tu trăm năm mới được chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng’. Hôn sự là điều vô cùng thiêng liêng do trời định và được các vị Thần chứng giám. Nếu bội ước với vợ chồng mình thì đến khi tóc bạc cũng chẳng được an hưởng tuổi già, chưa kể tới chuyện đời sau vẫn phải tiếp tục trả nợ cho người ta. Vậy nên dẫu thế nào thì em cũng xin giữ trọn đạo làm vợ, không dám tơ tưởng đến bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoài anh, chồng yêu của em ạ”.
Anh chồng vội vàng ôm chặt lấy vợ, hét lên: “Em làm anh xúc động quá! Suốt cả đời này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau tới đầu bạc răng long! Vợ ơi, sau này anh sẽ không bao giờ nói những lời ngốc nghếch như thế này nữa”.
Hai vợ chồng siết chặt tay nhau mừng mừng tủi tủi!
Đôi lời dành cho các quý ông
Hỡi những quý ông, đừng bao giờ đứng núi này trông núi nọ mà cho rằng vợ người khác đẹp hơn, tốt hơn vợ mình. Hãy biết trân quý những gì mình đang có. Bởi lẽ đó mới thực sự là những gì thuộc về bạn. Vợ của bạn mới là người thực sự yêu thương và hết lòng gìn giữ mái ấm cho những đứa con thân yêu của bạn.
Khi đã bước vào hôn nhân thì ngoài cái tình ra còn cái nghĩa và rất nhiều ràng buộc khác. Bạn cần có trách nhiệm với người phụ nữ đã hy sinh những năm tháng xuân sắc nhất, gửi gắm hết thảy hạnh phúc của đời mình cho bạn. Bạn còn phải có trách nhiệm nuôi dưỡng và làm gương cho những đứa con thơ ngây lớn lên thành người có ích cho xã hội. Bạn cũng phải phụng dưỡng, hiếu thuận với cha mẹ hai bên. Hãy để họ được sống những ngày tháng bình yên lúc tuổi già.
Bạn còn có vô số họ hàng và bè bạn vẫn luôn dõi theo từng bước đi trên đường đời của bạn. Đừng để những người thân yêu phải thất vọng hay bị tổn thương chỉ bởi những cơn say nắng nhất thời, những giây phút nông nổi không kiềm chế được dục vọng mà làm điều hổ thẹn với đất trời…