Một chữ hiểu, đôi chữ chờ, một cái nắm tay đúng lúc còn hơn cả tấm chân tình… Gia đình và tình yêu
Em không mong tình mình sẽ mãi dài lâu chỉ mong sớm hôm có nhau hạnh phúc. Dường như anh cũng vậy, chẳng mong được bên em mãi không rời chỉ mong được là bờ vai để em nương tựa cả đời mà thôi. Có lẽ "hai người đi chung, tới lúc về nhà, việc đầu tiên sau khi đóng cửa là ôm và hôn nhau thật sâu, đơn giản đó là yêu…" Thế hai người yêu nhau, đến khi tình yêu chín mùi, việc cuối cùng chúng ta có thể làm cho nhau có lẽ chính là kết thúc mối quan hệ tình nhân để bắt đầu cho một mối quan hệ mới…
Chỉ còn vỏn vẹn vài hôm nữa thôi thì chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống rất khác, phải tập làm quen với nhịp sống mới không chỉ có một mình, không phải chỉ sống, chăm sóc và nâng niu cảm xúc cho chính mình là đủ, mà kề bên vẫn còn có một người cần được sẻ chia và yêu thương.
Nếu em bảo đến tận bây giờ em mới biết một chữ hiểu, đôi chữ chờ, một cái năm tay đúng lúc còn hơn cả tấm chân tình mà em những tưởng là vĩ đại nhất, thì anh hứa sẽ không hờn em nhé!
Vì không ai nói cho em biết, quá trình một bông hoa nở rộ cần đến mười năm, nhưng sự chờ đợi sẽ khiến giấc mơ càng trở nên tốt đẹp hơn. Giống như tình yêu, mãi-mãi không là từ dùng để chỉ thời gian mà có lẽ rằng nó còn dùng để chỉ cho mức độ tình cảm mỗi người dành cho nửa kia yêu thương.
Tại vì người ta cứ bảo “yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm”, em sợ. Thế mà anh vẫn lựa chọn yêu xa, lựa chọn nhìn về phía em, nắm chặt tay em để sau bao tất cả chúng ta lại có nhau thêm một lần nữa.
Ngày mình lựa chọn buông tay nhau, mỗi người một hướng rẽ, chẳng ai muốn điều tồi tệ đó xảy ra, nhưng nó vẫn đến như nó từng muốn. Em cứ ngỡ chỉ mỗi em đau khổ vì tiếng yêu, chữ hiếu. Em trách anh sau lại không cố gắng giữ lấy nhau, sau lại vội vàng gật đầu rời xa em,… Anh cũng đau, mà giờ em mới cảm nhận được nỗi đau anh mang lấy vì cái gọi là rào cạn từ hai tiếng thiêng liêng “gia đình“. Đến tận hôm nay, em mới hiểu, anh chưa bao giờ rời xa em, buông bỏ em chỉ là anh lựa chọn đứng ở một vị trí khác ngắm nhìn em bắt đầu nhịp sống mới không anh. Tháng ngày xa nhau, anh vẫn đợi dẫu rằng phía trước có mây giăng lối. Em buông lơ, nông nỗi trách hờn, anh im lặng đợi ngày ta nối lại tình xưa.
Ừ thì đã có lúc em không thể hiểu được hai từ “duyên số” được định nghĩa như thế nào, nhưng đến bây giờ em bắt đầu hiểu yêu thương một người vô điều kiện là như thế nào – là ngày anh đến mang theo cơn gió mùa mang mát tiếng yêu, và dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, mỗi đứa một nơi, mỗi người một cảnh sống thì anh vẫn lựa chọn tin tưởng rằng khi mình còn đủ yêu thương, còn cần có nhau trong đời thì chắc chắn chữ duyên chữ phận ấy cũng sẽ dẫn lối cho đôi trai tim tìm gặp nhau. Thầm cảm ơn vì anh đã luôn tin vào tình yêu của mình, luôn bên em dẫu cho quãng đường đã qua cứ ngỡ đôi lần mình đánh rơi nhau.
Em không mong tình mình sẽ mãi dài lâu chỉ mong sớm hôm có nhau hạnh phúc. Dường như anh cũng vậy, chẳng mong được bên em mãi không rời chỉ mong được là bờ vai để em nương tựa cả đời mà thôi. Có lẽ “hai người đi chung, tới lúc về nhà, việc đầu tiên sau khi đóng cửa là ôm và hôn nhau thật sâu, đơn giản đó là yêu…”Thế hai người yêu nhau, đến khi tình yêu chín mùi, việc cuối cùng chúng ta có thể làm cho nhau có lẽ chính là kết thúc mối quan hệ tình nhân để bắt đầu cho một mối quan hệ mới… “Xuân này bên anh nhé, được không em?”
Tháng 12 về rồi anh nhỉ, em bắt đầu đếm ngược khoảng thời gian mình ở bên nhau trong một mối quan hệ cũ…