Người đã không trân trọng, dù em có khóc 100 lần cũng chỉ là vô ích Gia đình và tình yêu
Em từng gói ghém cả hoài bão, đặt trọn tương lai của mình vào quyết định của anh. Em từng huyễn hoặc chính mình rằng có anh, nghĩa là em có tất cả. Nhưng, em sai rồi! …
“Chúng ta kết thúc ở đây em nhé! Chúng ta không hợp, chia tay sẽ tốt hơn cho em. Anh xin lỗi…”
Thanh xuân của người con gái quá ngắn, em không thể bình lặng ở bên một người ưu tú và đa tình như anh cũng là điều đương nhiên. Hóa ra, năm tháng không làm cho chúng ta trưởng thành. Thứ làm chúng ta trưởng thành chính là những sai lầm.
Anh từng hứa yêu em chân thành, từng hứa hẹn dài lâu, từng nắm tay bỏ quên thế giới, trải qua vô số hỉ nộ ái ố, vượt qua bao tiểu nạn đại nạn, cuối cùng người anh chọn lại không phải là em. Chỉ là tình yêu đấy chưa đủ lớn, lời hứa chưa đủ bền mà cái nắm tay của người chưa bao giờ đủ chặt.
Yêu một người đàn ông không biết sẽ dừng lại bao lâu trong cuộc đời mình, đó là cảm giác bất đắc dĩ đến mức nào? Khi mới yêu nhau, người ta hay hứa, hứa những chuyện hay ho như đi cùng nhau đến cả đời. Khi đang yêu nhau, người ta cũng hứa, hứa những chuyện dằn lòng, rằng lúc khó khăn sẽ không ai trong hai đứa bỏ người còn lại.
Và khi hết yêu nhau, người ta quay lưng. Dõi theo sự quay lưng đã là khó khăn ở tột đỉnh, vậy mà người ta vẫn bước nhanh đến vô thức. Để những lời hứa khi xưa rơi mất đâu đó giữa một mớ kỉ niệm xót xa…
Anh còn nhớ, anh từng nói chỉ cần nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần em hiểu được tâm ý của anh, tin anh, em sẽ hạnh phúc – vậy mà anh quên. Em không dám xem mình là người quan trọng nhất với anh, vì em biết, xung quanh anh vẫn còn rất nhiều người khác quan trọng hơn.
Còn em, càng kết giao lại chỉ càng khiến em cô độc. Em từng gói ghém cả hoài bão, đặt trọn tương lai của mình vào quyết định của anh. Em từng huyễn hoặc chính mình rằng có anh, nghĩa là em có tất cả. Nhưng, em sai rồi! Anh thực chất chưa bao giờ thuộc về “tất cả của em”…
Từ khi anh quay lưng đi, em chẳng mất mát gì, có chăng là thêm vào vài cơn đau khi giật mình lúc nửa đêm về sáng… Trời mỗi ngày vẫn cứ trở lại xanh, nhưng thanh xuân của mỗi người thì không đến hai lần.
Em sẽ sống vì mình, chứ không đắm chìm trong đau buồn nữa. Trước một người không trân trọng em, dù em có khóc một trăm lần cũng chẳng thể đổi lấy một lần nhíu mày thương xót của họ, bởi người ta căn bản không quan tâm đến nỗi đau của em, hà tất phải khờ dại thế chứ?
Sau khi anh đi, em cảm thấy em của ngày đó chân chính yêu anh đã chết rồi. Mà em của bây giờ có thể trao cho anh cũng chỉ là cảm xúc bình thản cùng sự kiên nhẫn cuối cùng. Có những việc xảy ra em cứ nghĩ là chẳng bao giờ vượt qua được, nghĩ đó là tồi tệ nhất nhưng sau này nhìn lại thấy cũng thật bình thường. Có những người em cứ nghĩ là quan trọng với mình, không thể không có họ, sau khi họ đi rồi, em vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi, cứ như là họ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Sau khi anh đi, em bắt đầu tập sống một cuộc sống mới vì em hiểu ra rằng hạnh phúc không phải là ngày mai cũng không phải là hôm qua, không phải hoài niệm quá khứ, lại chẳng phải hướng tới tướng tương lai. Hạnh phúc chính là hiện tại. Cảm ơn anh vì đã cho em hiểu ra rằng mình đáng buồn cười đến cỡ nào khi đã xem trọng một người đã bỏ rơi mình đến vậy.
Tất cả mọi buồn đau rồi cũng sẽ qua, em tin rồi sẽ có một người biến tất cả mọi chờ đợi của em thành đáng giá. Vậy nên em sẽ không chìm đắm trong u buồn vì một người không xứng đáng, em sẽ bước ra khỏi vũng lầy đó, phủi sạch sẽ những vết bẩn và trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Em không muốn bỏ lỡ người quý trọng cùng em vào lễ đường, cũng như lãng phí tình cảm của mình thêm một lần nào nữa.