Người phụ nữ liên tục kể về những đau khổ, vị thiền sư liền hỏi: 'Phân có hôi thối không'? Gia đình và tình yêu
Phân có hôi thối không?
Một người phụ nữ nói liên tục về những đau khổ của cô ấy, và nó dường như là vô tận. Vị Sư phụ cắt ngang cô ấy và nói: Nỗi đau của bạn thật sự rất nhiều!
Người phụ nữ: Người khác phải mất đến ba ngày ba đêm để than phiền, còn những đau khổ của tôi phải mất đến ba năm!
Sư phụ: Khi nào thì bạn bắt đầu đau khổ?
Người phụ nữ: Vài năm trước.
Sư phụ: Đó không phải là quá khứ sao? Tại sao bạn vẫn tiếp tục đau khổ? (Dừng một chút) Phân của bạn có hôi thối không?
Người phụ nữ: Tất nhiên, nó rất bốc mùi!
Sư phụ: Bây giờ trên người bạn có bốc mùi phân không?
Người phụ nữ: Không hề, tôi đã rửa sạch hoàn toàn trước khi đi ra ngoài.
Sư phụ: Tại sao bạn không mang nó đi theo bên mình? Khi tôi ngửi thấy, tôi sẽ nói với bạn rằng tôi bị mê hoặc bởi mùi này thì sao?
Người phụ nữ: Thật ghê tởm!
Sư Phụ: Phải! Điều này cũng giống với sự đau khổ, nó đã trôi qua rồi. Những khiếu nại và phàn nàn của bạn giống như việc bạn lấy phân và đưa chúng cho người khác, cả hai đều bị bốc mùi và hôi thối! Bạn có hiểu không?
Người phụ nữ: Tôi hiểu rồi!
Sư phụ: Sau đó bạn vẫn sẽ tiếp tục phàn nàn sao?
Người phụ nữ: Không!
Sư phụ: Hãy luôn nhớ lấy, càng than phiền, thì sẽ càng phiền.
Người phụ nữ: Vâng!
Đây là việc điều chỉnh tâm lý về những điều bạn đã phải chịu đựng trong quá khứ, nếu bạn cứ để cho mình bị đắm chìm trong những lời phàn nàn, kêu ca đó, nó sẽ chỉ mang đến cho bạn càng nhiều đau khổ. Nhưng nếu bạn vượt qua được, thì bạn sẽ có một cuộc sống lạc quan, hạnh phúc và thành công.
Nếu tất cả mọi người đều xuất gia
Một nữ giáo sư quan tâm đến Phật giáo nói với một vị Sư Phụ: Nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều xuất gia giống người, thì liệu nhân loại còn có thể tiếp tục duy trì hay không?
Có vẻ như chưa nghe rõ câu hỏi này, Sư phụ bình tĩnh hỏi lại: Con bạn bao nhiêu tuổi rồi? Là cậu bé hay con gái?
Nữ giáo sư: Là con gái ạ, 17 tuổi rồi.
Sư Phụ: Cô bé đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học?
Nữ giáo sư: Vâng. Con bé đang rất cố gắng, nỗ lực ôn tập.
Sư Phụ: Bạn có hy vọng cô bé đỗ vào một trường đại học danh giá không?
Nữ giáo sư: Tất nhiên rồi, nếu đã thi thì nhất định phải đỗ vào trường đại học danh tiếng, các trường đại học khác thì không có ý nghĩa gì cả.
Su phụ: Nếu mọi người ai cũng nghĩ như bạn, vậy thì còn ai đến các trường học khác? Các trường đại học ở các tỉnh lẻ chỉ có thể đóng cửa hết sao?
Nữ giáo sư: Việc này …
Sư Phụ: Bạn nhận thấy không, bạn đã trả lời câu hỏi của riêng bạn chưa?
Vì vậy, sẽ không có chuyện tất cả mọi người đều thi vào đại học danh tiéng, cũng sẽ không có chuyện tất cả mọi người đều xuất gia.
Nhân loại vẫn sẽ tiếp tục được duy trì, các trường đại học khác vẫn sẽ tồn tại, người học phật giáo ít, người thi vào đại học danh tiếng cũng không nhiều, sẽ không bao giờ có chuyện “tất cả mọi người” như vậy.
Do đó, đừng bao giờ áp đặt suy nghĩ của bạn vào người khác và có suy nghĩ “tất cả mọi người” sẽ ra sao vì nó sẽ không bao giờ xảy ra!
Làm thế nào để dạy trẻ em?
Người phụ nữ: Tôi có thể hỏi Sư phụ không, tôi nên làm gì nếu con tôi không vâng lời và không thích học?
Nhà sư : Bạn đã bao giờ sao chép tài liệu chưa?
Người phụ nữ: Tôi có sử dụng máy photocopy.
Nhà sư: Nếu có lỗi đánh máy trên bản sao, bạn sẽ phải thay đổi bản photo hay thay đổi bản gốc không?
(Tiếng vỗ tay ngay lập tức vang lên trong sân. Sau đó, có ai đó trả lời rằng: thay đổi bản gốc.)
Nhà sư: Tốt nhất là nên thay đổi bản gốc và bản sao cùng một lúc. Cha mẹ là bản gốc, gia đình là máy photocopy, và trẻ em là các bản sao.
Đứa trẻ là tương lai của cha mẹ, và cha mẹ là tương lai của đứa trẻ. Cha mẹ là những giáo viên tốt nhất cho trẻ em, nếu cha mẹ không tốt, làm thế nào họ có thể cung cấp cho con họ nền giáo dục tốt?
Làm thế nào để yêu cầu con họ xuất sắc?
Trước khi yêu cầu con phải thật xuất sắc, bạn phải tự nâng cao bản thân thì mới có thể làm cho con bạn tốt hơn.
Tình yêu là gì?
Một ngày kia, có một chàng trai trẻ tìm đến hỏi lão thiền sư rằng: “Thưa thầy, thầy có thể nói cho biết tình yêu là gì được không ạ?”
Lão thiền sư nhìn chàng trai trẻ, mỉm cười: “Cậu hãy đi xuyên qua ruộng lúa mạch này, ngắt một tua lúa mạch lớn nhất, vàng óng nhất về đây. Nhưng có một điều kiện là: cậu không được quay đầu trở lại con đường cũ đã đi qua, và chỉ có thể hái một lần duy nhất.”
Chàng trai trẻ liền đi làm theo lời lão thiền sư và rất lâu sau anh mới trở về, nhưng lại đi về với với hai bàn tay không.
Thấy vậy, lão thiền sư liền hỏi: “Tại sao con lại trở về tay không?”
Chàng trai trẻ đáp: “Khi con đi đến giữa cánh đồng lúa mạch, con đã nhìn thấy mấy tua lúa mạch rất là lớn, rất là vàng óng, nhưng, con nghĩ rằng phía trước chắc có lẽ cũng sẽ có cọng lúa mạch khác lớn hơn và tốt hơn nữa, vậy nên con không có hái; nhưng mà, khi con tiếp tục đi nữa, những tua lúa mạch khác mà con nhìn thấy, luôn cảm thấy không được đẹp như đã thấy trước đó, vậy nên sau cùng con không có hái được gì cả…”
Lão thiền sư nói một cách ngụ ý sâu sa: “Đây chính là tình yêu.”