Tin hot

Thư viết cho mẹ. Gia đình và tình yêu

Mẹ kính yêu của con!

Hôm nay con được chứng kiến niềm hạnh phúc của một bà mẹ khi mang thai đứa con đầu lòng của mình. Nhìn đôi mắt của mẹ lăn tăn những giọt nước mắt nóng hổi. Lòng con thật hạnh phúc khi được mẹ ôm vào lòng. Nhưng thật lòng cho đến bây giờ con vẫn rất buồn vì mẹ và luôn canh cánh trong mình một câu hỏi ” vì sao hôm ấy mẹ lại bỏ con đi?””

Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một chiếc bì ni lông màu đen, mẹ nhẹ nhàng đặt con vào thùng rác, chúng đã làm chân tay con tê tái đôi môi con khô ráp và chưa một lần được nhận những dòng sữa trắng mịn của mẹ.

Chiếc bì ni lông đã tước đoạt mất hơi thở của con, nhưng số phận con thật may mắn khi con được một bác lao công cứu thoát khỏi chiếc bì ni lông, với sự giúp đỡ của các bác sĩ con đã được cứu sống. Từ đó, con được bác lao công ấy nhận về nuôi - bác Tâm người mẹ thứ hai của con, người đã đem lại cuộc sống cho con.

Nhà mẹ Tâm cũng nghèo lắm, những người con của mẹ đã bỏ mẹ Tâm từ rất lâu rồi, bắt đầu từ hôm nay con đã được sống! Hằng ngày con được mẹ Tâm nuôi nấng chỉ bằng những bát cháo rồi sau này là những bữa cơm đạm bạc. Con thật may mắn khi được bao bọc bởi tình yêu nhân hậu của mẹ Tâm, chắc đây là thiên sứ mà mẹ đã gửi đến để giúp con phải không?

Con và mẹ Tâm sống trong sự dị nghị của người dân, nhưng nghị lực của mẹ đã đem lại niềm tin cho hai mẹ con cùng dựa vào nhau để sống. Hằng ngày con đi theo mẹ Tâm dọn đường, cái nghề này cực lắm, năm tháng qua đi đôi tay của mẹ cũng bạc hết cả rồi, đôi vai chai xạm và gò má cũng gầy đi trông thấy, rồi những đêm khuya hai thân gầy dắt díu nhau qua những con phố khi mọi người đã đi vào giấc ngủ.

Khi lớn lên một chút những đứa trẻ cùng trang lứa được cầm tay bố và mẹ bước đi trong ngày khai giảng, nhìn họ con chỉ biết lặng lẽ nhìn theo và mong ước một ngày nào đó con cũng được nắm bàn tay của mẹ. Số phận cứ đong đưa kiếp người vô tội, khi nguồn sống của gia đình cũng bị tước đoạt, bây giờ hai mẹ con chỉ dựa vào những cốc nước hàng rong nhiều nhất là 90 ngàn một ngày.

Nhiều lúc khi thấy mẹ Tâm dặn lòng "mẹ thật bất tài và không thể lo cho con một cuộc sống như bao đứa trẻ khác” con cũng chỉ biết động viên mẹ Tâm và cứ thế câm lặng trong niềm đau xót của mẹ Tâm mà thôi.

Khuya rồi mà trời vẫn không ngớt mưa, những cơn mưa rào dần thấm qua những mái ngói, khắp nhà đâu cũng thấy dột chỉ còn chiếc chiếc bàn là không bị ướt hai mẹ con ôm nhau trong cái buốt lạnh và trong cái ẩm thấp của căn nhà, con nghĩ chắc bây giờ mẹ đang lăn trong chiếc chăn ấm áp cùng với gia đình nhỏ của mẹ với những đứa con thân yêu.

Thân thể con được mẹ Tâm bao bọc chỉ với chiếc chăn mỏng, trong lúc này con mới biết được thân thể của mẹ gầy gò, chốc chốc những chiếc xương của mẹ áp sát vào người con thật đau, những lúc ấy bàn tay của mẹ lại nắm chặt bàn tay của con để mang lại hơi ấm cho con.

Khi con được 13 tuổi, tuổi tác và căn bệnh ung thư đã mang mẹ Tâm đi mãi mãi, giờ đây chỉ còn lại con bơ vơ giữa dòng đời không một bến bờ. Một ngày sau khi mẹ Tâm mất, các con của mẹ Tâm cũng trở về chịu tang và đã lấy đi ngôi nhà của mẹ, bức thư của mẹ để lại như một lời di chúc ”các con hãy chăm sóc em Mai cho mẹ” thế là con được chị An con gái thứ hai của mẹ Tâm nuôi dưỡng.

Những ngày con sống cùng gia đình chị An cũng không mấy tốt đẹp và những trận đánh đập của chị An đã làm thân thể con tiều tụy. Con nhớ nhất một hôm khi con lỡ tay làm ngã em bé của chị, thế là một chiếc dép được văng vào khuôn mặt con một cách vô tình, có hôm thì vài cái tát nhẹ nhàng vào mặt.

Mẹ ơi! nhiều lúc con không thể làm gì chỉ biết ngồi co ro trong căn phòng trên gác với một góc của sổ đúng bằng lỗ vuông, cơn đau thấm dần vào thân thể con như một thứ thuốc làm cho con chốc chốc mệt mỏi chốc lại mơn man làm toàn thân con tê dại. Nhưng mẹ ơi! con cũng quen rồi nhưng con lại nghĩ ” chắc không bao giờ mẹ đối xử với con như vậy đâu mẹ nhỉ?”

Những nỗi đau thể xác ấy cũng làm con chai xạm và tê liệt, con cũng chỉ biết im lặng mà thôi! Trong những lúc ấy mẹ biết con nghĩ về cái gì đầu tiên không? đó chính là những ngày tháng được sống bên mẹ Tâm của con. Nghĩ lại con lại thấy ấm lòng hơn và sau đó con nhớ đến mẹ, con nghĩ “chắc mẹ nhìn thấy con bị đánh như thế mẹ sẽ bảo vệ con và lấy đôi bàn tay của mẹ để cứu lấy con phải không mẹ? Nếu được như vậy con thật sự rất hạnh phúc”.

Nhưng sức cam chịu của con cũng có giới hạn. Khi chị An tát bốp và mặt con chỉ vì để trút cơn bực bội, chị An cứ đánh cứ đập nhưng khi chị toát ra câu nói đã làm cho trái tim con lúc đầu bị bóp chặt rồi sau là giã nát bởi một tảng đá lớn: “Mày cũng chỉ là một đứa vô học và con mẹ sinh ra mày thật vô phước khi có mày trong cuộc đời này!”.

Khi con nghe những câu từ ấy, con thấy mình bị xúc phạm khủng khiếp, nhưng không mẹ à, mặc kệ cho chị An có xỉ vả con đến đâu nhưng khi chị nhắc đến mẹ thật sự trong con lúc này thật sự rất đau, và ra đi là quyết định cuối cùng của con để con tìm cho mình một lối thoát vì bóng đêm đã tô đem cuộc đời con từ lâu.

Cuộc sống tạm bợ ngày này qua ngày khác cuối cùng con quyết định đi tìm mẹ nhưng con lại không biết mẹ là ai và cũng không biết mẹ ở đâu, nhưng bây giờ con phải cố sống cho qua ngày. Đêm xuống con lăn mình trên chiếc nghế đá ở công viên, không gian lạnh lẽo làm khô quạnh tâm hồn của con và con lúc nào cũng phải đấu tranh với người khác để sinh tồn.

Cuộc sống lang thang đã vô tình cho con gặp “đại ca” của con, “đại ca” đã cưu mang con và dạy rất nhiều thứ cho con: ăn trộm, cướp giật, rồi còn làm thuê. Hai năm, nhìn lại mình con thấy mình không còn là một cô bé cam chịu nữa mà thay vào đó con đã mạnh mẽ hơn nhiều và cũng không còn bị bắt nạt.

Rồi đến năm 16 tuổi con đã biết đến mùi vị của ma túy, con không ngờ nó lại phá hoại đời con nhanh một cách chóng mặt và con không thể dừng lại được nữa mẹ àh! Trong những lần được hút con thấy mình thật mạnh mẽ và vui vẻ không còn phải suy nghĩ nhiều, vô tình con gặp Dũng cũng là một nạn nhân của nó, tình yêu của chúng con đã nảy sinh và hai năm sau con và Dũng đã lấy nhau.

Không tiệc tùng cũng chẳng có váy cưới cũng chẳng có cha mẹ nhưng “đại ca” của con đã giúp chúng con có một bữa tiệc cùng với tất cả bạn bè của con, nếu mẹ nhìn thấy con như thế, có lẽ mẹ sẽ không cầm được nước mắt! mẹ nhỉ ?

Con và Dũng thật sự bỡ ngỡ khi biết mình đã có em bé, con quyết định sẽ đẻ em bé và hy vọng sẽ mang lại một tương lai tươi sáng và cho nó cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng đến dường nào. Con thật sự thất vọng khi biết mình đã bị HIV/AIDS con đau đớn vô cùng, nhưng con không thể giết chết đứa con vô tội này. Rồi cái ngày đứa con trai của con chào đời, hạnh phúc làm mẹ của con không thể tả hết, chắc mẹ khi nhìn thấy sẽ nhớ về 18 năm trước khi mẹ sinh con.

Em bé chỉ được năm tháng tuổi mà ba nó đã ra đi vì HIV đó và đau hơn là đứa con trai bé bỏng của con cũng bị nhiễm, con thương nó quá! Rồi tiếp theo đó là con, con ra đi thật nhẹ nhàng một thiên đường mà ở đó Dũng đã đợi con, rất may là sau này viện cô nhi đã nhận nuôi bé ” Ban” hộ con.

Mẹ ơi! Cho đến ngày hôm nay khi con không còn khả năng tìm mẹ nữa nhưng ở đây thượng đế đã cho con nhìn thấy mẹ, nhìn mẹ hạnh phúc bên gia đình phần nào con cũng chúc cho mẹ mãi mãi như thế nhé mẹ! và con sẽ không trách mẹ bởi bất cứ điều gì nhưng con chỉ muốn hỏi mẹ ”khi mẹ bọc con và đặt con vào thùng rác mẹ có đau không? Và có bao giờ mẹ nhớ đến sự tồn tại của con không?”

Con nghĩ ngay từ khi con được sinh ra thì con đã có quyền sống, quyền được chăm sóc và quyền hưởng hạnh phúc mà nhẽ ra con sẽ được nhận.”

Trong suốt những ngày được sống trên thế gian con không có gì oán hận.

Con chỉ có một điều chưa thực hiện được là không thể mang lại một hạnh phúc và một tương lai cho đứa con bé bỏng của con. Bây giờ gia đình con đã đoàn tụ nhưng hy vọng “Ban Mai” sẽ mang lại một tương lai cho những đứa trẻ bất hạnh như con, hy vọng mọi người trên thế gian sẽ không còn có những đứa trẻ đáng thương đơn giản vì trẻ em cần được bảo vệ, cần được sống trong tình yêu của mọi người.

Hãy giúp những đứa trẻ bất hạnh đừng để nghèo khổ, tệ nạn, bạo hành…làm mất tâm hồn của các em, hãy để các em được sống và đừng tước đoạt mất quyền sống của em…!

 

Tin tức liên quan

Cùng là phụ nữ, xin đừng làm khổ nhau!
Đàn bà thông minh sẽ biết rằng làm đau người đàn bà khác là hạ thấp bản thân mình!
Phụ nữ đa tình - Là cái
Có nên chờ đợi
Điều gì giữ lại một cuộc hôn nhân?
Vì sao phụ nữ chết mê 'trai hư' sau cánh cửa phòng ngủ 
Chồng ơi, ngày hôm nay, em muốn…
Điều vợ vô tình làm tổn thương chồng mà không hề hay biết
Đừng cho rằng nếu mất đi ai đó, bạn sẽ mất đi cả thế giới!
Đàn ông sẽ thích mê mẩn và yêu vợ say đắm nếu vợ làm những việc này 
Là con gái, đừng chọn người yêu bằng những tiêu chuẩn
Dù yêu vợ đến mấy, đàn ông vẫn sẽ
Này cô gái mạnh mẽ, đã đến lúc em nên cho phép mình yếu đuối…
Đừng yêu lại một người đã từng bỏ rơi bạn trong lúc bạn yêu họ.
Với đàn ông, tình một đêm giống như một
Chồng ơi, sự thật là, em không quên được người yêu cũ!
Dù có thế nào cũng đừng dại kiểm tra điện thoại của người yêu!
Gia đình đang hạnh phúc, tôi vẫn thèm được
Vu Lan nhớ Mẹ
Trong tình yêu, yêu như thế nào để được cho là khôn, như thế nào là dại
Đến mùng 8/3, tôi lại thấy sợ trước áp lực phải tặng quà bạn gái
Nếu 1 người đàn ông có thể làm cho bạn 5 điều này thì nhớ … đừng buông tay
Mỗi năm nghe giọng con báo tin không về ăn Tết được, lòng mẹ lại rưng rức niềm đau
Mẹ bảo con gái
Đáng tiếc, em không được bước vào mà chỉ có thể đi ngang qua thế giới của anh…
Bởi bây giờ, người ta không
Những lời tâm huyết của người mẹ dặn con gái
Phụ nữ muốn đàn ông yêu thương mãi, đừng dại mà làm 9 điều ‘xuẩn ngốc’ này
Thư gửi vợ thời @
Phụ nữ có chồng thường khiến đàn ông điêu đứng hơn gái 'còn son', vì sao vậy?
Xin hãy gọi nhau là MỘT NỬA CHƯA TRỌN VẸN! Đừng gọi là người cũ...
Còn điều chi em mải miết đi tìm
Phụ nữ khôn hãy nhớ: ‘Nhân tình nào cuối cùng cũng sẽ thành … phế phẩm!’ 
Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ sai người, sai thời điểm
Vợ, người tình và hồng nhan tri kỷ.
Đừng lo sợ, hãy tin mẹ con nhé!  
Đồng nghiệp của chồng dựng màn kịch để tôi phải bỏ chồng
Cha mẹ hãy để
Người thứ 3 không đáng sợ, chỉ sợ vợ chồng không còn cần nhau!
Tặng quà phụ nữ ngày 8/3: Đừng nhàm chán với hoa và gấu bông
Phụ nữ dù có tài giỏi đến đâu cũng cần có một tấm chồng!
Những kiểu tình yêu đau khổ, mà con gái biết là dại dột nhưng cứ đâm đầu vào
Thả thính - Nghệ thuật rút ngắn khoảng cách
Gian bếp quê những ngày tiễn đông.
Những thứ đừng bao giờ nuối tiếc
Quá khứ là bước đệm cho ngày mai chứ không phải là cái hố để ta tự đào mình xuống!
Bực vợ không dỗ được con để nó khóc cả đêm, chồng túm áo tát vợ để rồi bật khóc nức nở khi thấy
Vợ thông minh và tuyệt chiêu khiến chồng mãi yêu dù ‘năm tháng làm phai tàn nhan sắc’ 
Thiếu nhau chúng ta vẫn sống được, nhưng có nhau chúng ta sẽ sống tốt hơn!
Con trai ạ! Ba mẹ sinh ra con nhưng vợ mới là người đi cùng con suốt quãng đời còn lại
hotline
0917123113
chat Facebook
zalo