Tình yêu thật khó hiểu Gia đình và tình yêu
Tình đầu ai không nhớ. Tình đầu ai dễ quên. Ta cũng từng có một thời đắm say mộng ảo, dâng hiến tình yêu cho người ta ngỡ là đến từ cõi thần tiên. Và ta biết, dù không có ta khờ khạo thế, thế gian vẫn đầy rẫy những kẻ trước sau rồi cũng sa vào lưới tình. Tình yêu, từ trước đến giờ, mấy người cố định nghĩa và sẽ chẳng có người nào thành công.
Em đừng hỏi ta tình yêu của ta là gì? Cũng đừng hỏi ta tại sao người ta sống mà cứ phải yêu? Bất cứ ai, sinh ra là một con người, đã được sống, rồi cũng sẽ đến lúc biết yêu. Bước vào tình yêu và bắt đầu trải nghiệm những khoảnh khắc chẳng thể lặp lại ở bất cứ một tình cảm nào khác. Và dù cùng là trong tình yêu thôi, người ta yêu mỗi ngày lại khác, yêu mỗi người lại khác.
Tình yêu không đến một lần. Tình yêu đến và ở lại trong trái tim một người, bao lâu tùy vào… trái tim của người kia. Như thế nghĩa là chẳng ai có thể “đơn thương độc mã” chinh chiến với cuộc tình của mình. Người ta không thể yêu khi chỉ có một. Dù là tình yêu từ một phía, cũng phải có phía còn lại, để phía này trao gửi thứ tình vô vọng đó. Tình yêu vô vọng là tình yêu đớn đau.
Tình yêu đẹp và tình yêu đến, ngay cả khi người ta chưa hề sẵn sàng. Chẳng ai biết, đến khi nào người ta sẽ yêu. Nhưng ai cũng biết, người ta thường biết yêu vào thời khắc người ta đang ở thời kỳ đẹp nhất của cuộc đời. Thanh xuân là mảnh đất màu mỡ nhất cho tình yêu nảy mầm. Nhưng điều kì diệu là, khi thân ta đã héo mòn theo sự khắc nghiệt của năm tháng, nếu ta biết yêu lần đầu, ta sẽ lại có một mảnh thanh xuân khác – trong tâm hồn…
Khi ta còn giữ nguyên vẹn được nét ban sơ của những rung cảm, ta sẽ đi qua những khoảnh khắc không gì lấy lại được. Tình yêu đầu của ta, chẳng ai nói cho ta biết sẽ diễn ra như thế nào, nên ta đành mò mẫm. Ta đành phơi bày tất cả con tim trinh bạch của ta ra để đón nhận mọi nỗi. Tình đến đâu ta nhận đến đó. Ta nhận lần đầu. Và ta gọi đó là mối tình đầu.
Có những mối tình mãi mãi không bao giờ trở lại. Có những xúc cảm vĩnh viễn thuộc về quá khứ, khi ta đã đi qua. Có những yêu thương vơi cạn lại đong đầy, nhưng là những yêu thương thật khác. Lần đầu tiên môi ta lắp bắp thành lời yêu, là lần đầu tiên ta thấy trong tim mình xối xả những dòng không chỉ là máu. Vậy mà, lời nói gió bay. Dù có nói ta yêu em mỗi ngày, dù có nói ta yêu nhau mỗi ngày bằng một câu không đổi, nhưng đời vẫn cứ đổi thay. Và đời, không chỉ có một mình ta sống, một mình ta yêu.
Ai cũng có quyền yêu, và nếu chẳng may yêu chung một người, ai cũng có quyền tranh giành cho mình hạnh phúc. Thế mà tình yêu có được bởi sự tranh giành, lại chẳng phải lúc nào cũng là hạnh phúc. Có người hạnh phúc thì sẽ có người khổ đau. Đôi khi, người này chấp nhận đau khổ để người kia hạnh phúc. Nhưng người kia thấy người này đau khổ, cũng chẳng thấy hạnh phúc trọn vẹn. Mới hay, hạnh phúc lúc nào cũng cần phải vun đắp, như mảnh đất người phải cầy xới trước khi gieo trồng.
Những kẻ đứng ngoài chiêm ngưỡng không bao giờ hiểu hết cảm giác của những người đang tham gia cuộc chơi. Vậy thì em, nếu tình yêu đến, hãy cứ mở lòng chào đón. Hãy cứ chân thành và bình thản nếm trải. Đừng vội vàng và cũng đừng đối xử với tình yêu như một chú chim non em vô tình bắt được. Bởi vì em ạ, không cái lồng nào đủ sức giam cầm những thứ thuộc về tự do.