Vạn lần nói yêu đương cũng không bằng một lần nắm tay đến trọn đời Gia đình và tình yêu
Đến cuối cùng, nếu có thể gặp đúng người, bạn sẽ hiểu vạn lời yêu thương cũng không bằng một cái nắm tay trọn đời thế này.
Tôi vốn không tin vào sự bền vững của tình yêu. Vì tôi lớn lên trong gia đình đổ vỡ, tình yêu vốn đã không còn nguyên vẹn trong tôi từ rất nhỏ. Tôi trưởng thành cùng bà, không giống bao đứa trẻ khác được đầy đủ tình yêu của cả cha và mẹ. Chính những mảnh ký ức không mấy vui vẻ ấy một phần đã tạo nên con người có phần khô khan và bất cần của tôi. Và bất cần nhất chính là trong tình yêu. Tôi đã từng quan niệm, yêu chỉ là yêu, là chiều chuộng cảm xúc, là trải nghiệm cung bậc tình cảm. Tôi yêu không phải để kết hôn, càng không phải tìm một người đàn ông để ở bên tôi cả đời. Suốt những năm tháng tuổi trẻ, đến khi đã có sự nghiệp vững vàng tôi đều có suy nghĩ ấy. Cho đến khi tôi gặp anh.
- Mình kết hôn được không em?
- Anh cầu hôn với em ở nơi bốn bức tường thế này à?
- Vậy anh sẽ chuẩn bị thật tươm tất
- Anh biết là dù có thế em vẫn không đồng ý mà.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đề nghị với tôi về chuyện kết hôn. Bất ngờ có, lãng mạn có, thẳng thừng cũng chẳng thiếu, nhưng câu trả lời của tôi vẫn là không. Anh vẫn kiên trì như thế suốt 3 năm dài khi chúng tôi yêu nhau. Đây đã là mối tình dài nhất tôi từng có. Và tôi biết anh đã quá mỏi mệt để cần một gia đình ổn định. Nhưng tôi lại là đứa sợ hôn nhân. Vết thương gia đình trong tôi quá lớn, vùi lấp đi cả mong muốn được có một mái nhà ấm cúng. Vì vậy, tôi chưa khi nào bắt ép anh phải từ bỏ mong muốn của mình. Tôi bằng lòng buông tay anh, nhưng anh một mực vẫn ở lại.
Lần đó, anh đã nài nỉ muốn đưa tôi về thăm nhà anh. Tất nhiên là không dễ dàng để tôi chiều ý anh. Phải mất cả mấy tháng dài anh mới thuyết phục được tôi. Đó là một chuyến đi hầu như tôi chưa khi nào được trải nghiệm trước đó. Không sang trọng, không nhiều món ăn xa xỉ tôi từng thưởng thức. Nó đặc biệt vì chính ý nghĩa của nó, là về quê – một điều suốt gần 30 năm trong cuộc đời chưa khi nào tôi thử qua. Anh biết rõ điều đó.Tôi đã không hiểu rõ ý định của anh, cho đến khi gặp gia đình anh sau đó. Tôi đồng ý chỉ vì tôi không muốn làm anh thất vọng..
Trái với những hào quang danh vọng mà mọi người có thể thấy ở anh, gia đình anh lại dung dị và giản đơn lắm. Lúc tôi mới về thì chỉ có ba anh ở nhà, ông đang thong thả tưới cây sau nhà. Ông là một người có phần ít nói nhưng lại luôn tạo cho người ta cảm giác gần gũi nhất. Anh quả thật rất giống ba ở điểm này. Khu nhà anh là san sát gia đình của các anh hay cô chú của anh. Vì vậy nhà ba mẹ anh lúc nào cũng đông đúc người và tiếng trẻ con í ới. Bọn trẻ rất quấn anh,rõ ràng là một chàng trai yêu thương con nít. Tôi lại không mấy được lòng trẻ con từ trước đến nay. Nhưng lần này lại khác, bọn trẻ nhà anh cứ phải bám lấy tôi mới chịu. Tôi chỉ nghe chúng bảo: “Vì cô là bạn của chú nên cháu cũng thương cô lắm”. Tôi bật cười thoải mái, trẻ con đáng yêu là thế này sao?
Tôi ở tới trưa chuẩn bị cơm nước cùng các dì sau nhà. Tôi nghe văng vẳng tiếng anh đang nói chuyện với ba
- Ba để con đi rước mẹ được rồi.
- Không, bà ấy giận đấy. Bà ấy bảo là phải ba qua rước thì mới khiến bạn bè nể mặt.
Tôi vội hỏi anh, thế mẹ đi đâu? Anh bảo, bà chỉ đi gội đầu, làm tóc gần đây thôi. Anh còn nói, ba anh luôn như vậy, bất cứ khi nào mẹ đi đâu, ông đều muốn đưa bà đi. Nếu có thời gian rảnh, sẽ cùng bà ngồi đợi. Từ khi rất nhỏ, anh đã luôn thấy điều đó. Trong tôi khi ấy, bỗng chốc trống rỗng như chẳng hiểu nổi. Sau đó thì mẹ anh cũng về nhà. Bà là một người phụ nữ đẹp, anh giống bà nhất ở đôi mắt và nụ cười. Điều khiến tôi có phần ngỡ ngàng chính là ánh mắt của ba anh khi nhìn vợ mình. Vẫn nồng nàn và thiết tha như chỉ vừa mới yêu nhau vào ngày hôm qua. Ông bà cũng chẳng ngần ngại mắng yêu, đùa giỡn với nhau trước mặt con cháu trong nhà. Tôi lại thẫn người, như bản thân nhận ra điều gì đó...
Đó là một chuyến đi thật sự rất vui và ấm áp. Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu gia đình vẫn có thể đầy yêu thương và hạnh phúc đến như thế. Cách ba mẹ anh yêu thương nhau, cách bọn trẻ lể phép và đáng yêu, các họ hàng anh sum vầy đông đủ. Mọi thứ làm tôi như choáng ngợp... Ba ngày sau đó, tôi là người cầu hôn anh. Anh mở to mắt nhìn tôi như chẳng dám tin vào tai mình. Phải, là tôi muốn kết hôn cùng anh. Tôi quyết định điều đó vì tôi thấy cách ba mẹ anh đã bên nhau suốt bao năm dài, vẫn thương yêu và tôn trọng nhau như thế. Và tôi tin một chàng trai lớn lên trong tình yêu đó sẽ luôn đầy trách nhiệm với gia đình của anh ấy. Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn được kết hôn, hồ hởi để cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Bạn biết không, thật ra tôi đã yêu quá nhiều để không mộng mơ đến hão huyền. Và cho đến tận ngày hôm nay, khi đã bên chồng suốt 20 năm dài, tôi vẫn chưa khi nào hối hận về quyết định chớp nhoáng ngày đó của mình. Chúng tôi không có quá nhiều lời yêu thương cho nhau, cũng không ít những cải vã mâu thuẫn. Nhưng anh ấy vẫn luôn nắm tay tôi đi bất cứ đâu, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương. Đến cuối cùng, nếu có thể gặp đúng người, bạn sẽ hiểu vạn lời yêu thương cũng không bằng một cái nắm tay trọn đời thế này. Cũng như hình ảnh ba mẹ anh ấy trước khi lìa đời vẫn luôn nắm tay nhau thật chặt. Vợ chồng là vậy, hôn nhân chính là như thế...
Ngọc Thi