“Một gia đình hạnh phúc là mục đích của cuộc sống”, sự nghiệp chỉ là phương tiện để duy trì mục đích đó. Gia đình và tình yêu
Bà có một sự nghiệp và tình yêu đẹp nhưng bà là một người mẹ thất bại. Một người phụ nữ sắt đá, mạnh mẽ, bà đã từng nắm giữ quyền lực cao nhất ở Vương Quốc Anh, nhưng cuối đời bà phải chịu nỗi cô đơn và nỗi buồn vô tận.
Margaret Thatcher nói: Trong thế hệ của tôi, không có người phụ nữ nào trở thành thủ tướng. Tuy nhiên, tôi đã làm được.
Bà trở thành nữ thủ tướng đầu tiên ở Vương Quốc Anh, bà đã chứng minh được với mọi người rằng phụ nữ không chỉ có thể làm được những gì đàn ông làm mà còn làm được những gì đàn ông không thể làm.
Margaret Thatcher học hành chăm chỉ mặc dù bà không phải là người có tài năng kiệt xuất, điểm số của bà cũng không phải xuất sắc nhất nhưng bà được nhận vào Đại học Oxford bằng cách học tập chăm chỉ.
Ở 25 tuổi bà bước vào thế giới chính trị, chính thời điểm này bà gặp được doanh nhân giàu có Dennis, ông quản lý doanh nghiệp do gia đình để lại. Dennis yêu cô gái trẻ, xinh đẹp và có đầu óc chính trị này. Chẳng mấy chốc, hai người cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường kết hôn. Sau hai năm kết hôn, bà sinh được một cặp song sinh một trai và một gái.
Margaret Thatcher, bà không quá quan tâm đến hai đứa con của mình. Sau hơn hai tuần sinh, bà tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp chính trị của mình. Margaret Thatcher có được hạnh phúc hôn nhân với chồng nhưng trong mối quan hệ với con cái bà là người thất bại.
Bà bận rộn với công việc và bỏ bê việc giáo dục con cái, bà có hai đứa con nhưng đã mất đi cả hai đứa. Trong những năm cuối đời, bà thẳng thắn nói: Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào chính trị, bởi gia đình tôi đã phải trả giá đắt cho con đường tôi lựa chọn.
Bà bận rộn với các hoạt động, mối quan hệ của bà với con gái dường như bị đóng băng, con bé rất lạnh lùng với bà. Mặc dù con trai có mối quan hệ với bà thân thiết và tốt hơn nhưng con trai cũng chưa từng thể hiện sự nhiệt tình nào với bà và thành tích học tập của con trai rất kém.
Khi trưởng thành, con trai bà tham gia một cuộc biểu tình và bị lạc trong sa mạc. Sau khi biết về tai nạn của con trai mình, Margaret Thatcher, lần đầu tiên kể từ khi trở thành thủ tướng, bà đã khóc trước mặt công chúng và kêu gọi sự giúp đỡ từ tất cả các nước để giải cứu con trai mình. Sau khi được giải cứu, con trai của bà sống một cuộc đời bê tha, anh ta uống rượu và từ chối trả trả tiền, anh ta tranh cãi với các nhà ngoại giao, nhân viên khách sạn, cuối cùng vụ việc kết thúc với sự can thiệp của cảnh sát.
Anh ta lợi dụng địa vị của mẹ mình và tiền của vợ để tham gia vào một loạt các hoạt động phiêu lưu. Cuối cùng anh ta bị bắt tại Nam Phi vì tham gia vào cuộc đảo chính, anh ta bị kết án 4 năm tù treo và phạt tiền 313 nghìn bảng Anh. Sau khi nghe tin, bà Thatcher đã đem theo một khoản tiền phạt đến Nam Phi để chuộc con trai.
Bà đã thất bại trong việc dạy dỗ hai đứa con của mình.
Trong lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới của hai vợ chồng, bà bị mất trí nhớ do đột quỵ nhẹ. Hai năm sau, điều tồi tệ hơn đã xảy ra với bà, chồng bà đã qua đời, trí nhớ của bà ngày càng suy giảm, bà vẫn tưởng rằng chồng mình vẫn còn sống. Nỗi đau và mất mát quá lớn, bà thường thức dậy vào đêm khuya, thay một một bộ váy đẹp rồi đến nghĩa địa thăm chồng.
Vào sinh nhật lần thứ 77 của mình, bà nhận được 4 thiếp chúc mừng nhưng trong đó không có cái nào của con trai và con gái.
Con trai bà sống ở Tây Ban Nha, con gái sống ở Thụy Sĩ, cháu trai ở Hoa Kỳ và họ hiếm khi đến thăm bà ở Anh. Con gái bà nói: “Các bà mẹ không nên mong đợi quá nhiều khi đứa con trưởng thành của họ sẽ trở về nhà hay đến thăm. Mọi người đều phải trải qua những khoảng thời gian không có gia đình bên cạnh vì chúng tôi đã không được gặp mẹ khi chúng tôi còn nhỏ.”
Trong những năm dài và cô đơn đó, bà thường xuyên bị đột quỵ, việc đọc báo trở nên khó khăn, bà đọc câu trước quên câu sau. Sức khỏe ngày một yếu, bà phải chịu nhiều đau đớn, điều đáng buồn là mối quan hệ với những đứa con của bà ngày càng lạnh lùng, chúng xa lánh bà.
Khi bà qua đời, căn phòng chứa đầy hình ảnh của chồng, con trai, con gái, cháu trai, cháu gái nhưng không một người thân nào bên cạnh bà, chỉ có bác sĩ và y tá.
Nhà không phải là nơi để đến khi không có việc gì làm, đó là nơi bạn cần tận tâm vun đắp và dành nhiều thời gian nhất. Những đứa trẻ cần được chăm sóc, nếu bạn bỏ bê con cái của mình thì điều cuối cùng bạn nhận được sẽ là sự thờ ơ của con cái. Điều này thật đáng buồn!
Sự nghiệp có thể mang lại cho bạn danh tiếng, địa vị và cảm giác thành tựu nhưng khi bạn cởi bỏ những thứ vẻ ngoài đó, giữa đêm khuya, khi bạn già đi thì danh tiếng cũng mờ dần theo thời gian, thành tựu mà bạn tự hào cũng phai nhạt.
Tiền có thể sẽ ở lại, nó cung cấp cho bạn cuộc sống đầy đủ, có người chăm sóc nhưng nó không đem lại cho bạn hạnh phúc, niềm vui và sự ấm áp. Chỉ có gia đình mới là chỗ dựa cuối cùng mà tất cả chúng ta cần.
Khi bạn bị thương, gia đình sẽ là chiếc ô che mưa cản gió cho bạn. Khi bạn hạnh phúc, gia đình sẽ ngập tràn hạnh phúc theo bạn.
Tất cả mọi người đều quên rằng có một gia đình hạnh phúc là mục đích của cuộc sống, và sự nghiệp chỉ là phương tiện để duy trì hạnh phúc gia đình. Thật đáng tiếc khi một vị nữ thủ tướng tài giỏi, xinh đẹp lại không hiểu điều này cho đến tận giai đoạn cuối đời.